Ngũ Nguyệt nghe xong thì vô cùng kinh ngạc. Không trách được trên người Lý Quế Hoa chẳng có chút dáng vẻ nào của một phu nhân đoàn trưởng.
Thì ra, Chu Kiến Vĩ có một cô ruột lấy chồng ở thôn của Lý Quế Hoa. Khi còn trẻ, Chu Tề Quân – ba của Chu Kiến Vĩ – thường xuyên đến thăm chị gái. Khi đó, nhà Lý Quế Hoa nghèo khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Gặp được Chu Tề Quân, bà ta liền sinh lòng tính toán.
Biết Chu Tề Quân hay đi ngang qua bờ sông, Lý Quế Hoa canh sẵn, đợi anh ta đến liền nhảy xuống nước giả vờ chết đuối.
Cách làm này rõ ràng vụng về, ai sáng suốt cũng nhìn ra được. Vậy mà Chu Tề Quân, thấy có người kêu cứu, chẳng suy nghĩ nhiều đã lập tức nhảy xuống vớt lên.
Sau đó, Lý Quế Hoa một mực khẳng định mình đã bị người ta ôm qua, sống chết đòi gả cho Chu Tề Quân. Nếu Chu gia không đồng ý, bà ta sẽ nhảy sông tự vẫn. Quả nhiên, bà ta lại diễn trò, giả vờ lao xuống nước, cuối cùng cũng bị người trong thôn kéo lại.
Lý Quế Hoa vốn nổi danh là ngang ngược, không biết lý lẽ. Nhà họ Chu ban đầu cũng không muốn cưới bà ta, nhưng bị quậy đến mức không còn cách nào khác. Hơn nữa, hồi trẻ, Lý Quế Hoa cũng có chút nhan sắc, thế là cuối cùng, Chu Tề Quân đành phải lấy bà ta.
Chuyện này khi ấy đã làm ầm ĩ cả làng, ai ai cũng biết.
Hai người còn trò chuyện về chuyện nhà họ Chu một lúc rồi mới ai về nhà nấy.
Ngũ Nguyệt không ngờ rằng vừa bước chân vào đại viện đã bị bao ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình. Nhìn những người phụ nữ trong viện với vẻ mặt hóng hớt, cô thấy cả người không được tự nhiên, vô thức bước nhanh hơn.
Khi lướt qua đám người đó, cô loáng thoáng nghe họ bàn tán:
“Con bé nhà lão Ngũ thật sự không còn ngốc nữa sao?...”
“Trước đây bỏ tiền ra coi bói cũng không oan uổng…”
Những lời rì rầm mập mờ khiến Ngũ Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Về đến nơi, cô dọn dẹp qua loa một chút. Chuyện xô xát với Lý Quế Hoa, cô không định kể lại cho Trương Xuân Lan.
Thời gian cứ thế trôi qua hai ngày. Ngũ Nguyệt không ngờ Ngũ Kiến Hoa lại về nhà sớm như vậy. Cô nghĩ rằng, nếu cha nhận được tin mà vội vã quay về, ít nhất cũng phải mất mười ngày chứ.
“Ba!”
Ngũ Kiến Hoa nhìn con gái đứng trước mặt, đôi mắt trong veo, sáng ngời, hoàn toàn không còn vẻ đờ đẫn ngây ngốc như trước. Chỉ cần nhìn thôi, ông đã hiểu rằng con gái mình thật sự đã khỏi bệnh.
Hốc mắt Ngũ Kiến Hoa đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
“Ba biết mà… ba biết con nhất định sẽ khỏe lại…”
Vì con gái, ông đã vay mượn khắp nơi để chữa bệnh, bao nhiêu người quen thân thích khuyên ông nên từ bỏ. Họ nói rằng bao nhiêu năm qua vẫn vậy, có lẽ không thể chữa được. Ngay cả con trai út Ngũ Tinh cũng ngày một lớn, vậy mà ông lại dốc hết tiền vào con gái, sau này lấy gì mà lo cho thằng bé cưới vợ?
Những lúc không vay được tiền, ông cũng từng dao động. Nhưng chỉ cần nhớ đến dáng vẻ con gái hồi nhỏ, ông lại không cam tâm để con cứ ngốc nghếch cả đời như vậy.
Nhất là khi nghĩ đến nguyên nhân khiến con ra nông nỗi này, trong lòng Ngũ Kiến Hoa càng trĩu nặng hơn.
Nhìn vẻ mặt xúc động của Ngũ Kiến Hoa, đáy mắt Ngũ Nguyệt cũng cay xè. Cô lập tức nhào vào lòng ông, giọng nói đầy kiên định:
“Ba, con không còn ngốc nữa. Về sau cũng sẽ không ngốc đâu.”
Ngũ Kiến Hoa dần lấy lại bình tĩnh, bàn tay vẫn còn run rẩy nhẹ nhàng vỗ lên vai con gái:
“Ba biết... Thôi, vào nhà rồi nói tiếp.”
Ngũ Nguyệt dẫn cha vào nhà, rồi vội đi rót nước sôi cho ông. Suốt khoảng thời gian ấy, ánh mắt Ngũ Kiến Hoa chưa hề rời khỏi con gái.
Trong vô số giấc mơ, ông từng thấy con gái nhỏ lon ton chạy theo sau gọi “Ba ơi!”. Biết bao lần, ông mơ thấy Ngũ Nguyệt không còn ngây dại nữa. Giờ phút này, giấc mơ ấy đã thành sự thật, nhưng trong lòng ông lại dấy lên cảm giác hư ảo, sợ rằng chỉ chớp mắt thôi, tất cả lại chỉ là một giấc mộng.