Mọi người đưa mắt nhìn nhau đầy bối rối.
Mọi người ở đây đều hoạt động trong giới giải trí, mà chỉ cần nhìn bóng dáng trên màn hình chiếu, cho dù là vóc dáng hay khí chất cũng đủ để khiến người ta không thể quên.
Trong giới có rất nhiều người sở hữu thân hình đẹp, nhưng số người có thể xuất hiện trên video với phong thái xuất sắc đến mức này lại không nhiều.
Rất nhanh, Bùi Độ đã đặt câu hỏi đầu tiên: "Diễn viên hay ca sĩ?"
Người trên màn hình cất giọng từ một góc mà mọi người không thể nhìn thấy, giọng điệu mang theo chút ý vị trêu đùa: "Không phải cả hai."
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, nhưng cực kỳ dễ nhận diện, quyến rũ chẳng kém gì chiếc yết hầu khẽ chuyển động khi anh ta nói chuyện.
Lâm Tử Hựu vốn khá nhạy bén, trực giác mách bảo cậu ta rằng người đàn ông trong màn hình không phải là người trong giới giải trí, nhưng nếu chương trình sắp xếp như vậy, thì chắc chắn người này phải có thân phận và danh tiếng rất đặc biệt.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình: "Xuất hiện trước công chúng nhiều không?"
Người đàn ông lại lên tiếng: "Không nhiều, thỉnh thoảng thôi."
Từ Xán chớp chớp mắt: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi tám."
Alpha nữ duy nhất trong phòng - Kiều Hân - nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ, dường như đã nhận ra điều gì đó, cô ấy vừa định mở miệng thì Giang Lan đã im lặng suốt từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng trước: "Nhà thiết kế trang sức hàng đầu của Đồ Lan, người thừa kế tập đoàn Ôn thị."
"Ôn Chấp Ngôn."
Ôn Chấp Ngôn.
Ba chữ vừa thốt ra, cả căn phòng im bặt.
Ngay cả màn bình luận trên màn hình công khai vốn đang chạy liên tục cũng như bị đứng hình, trong khoảnh khắc đó hoàn toàn dừng lại.
Tám người trước màn hình chiếu nhìn nhau, Từ Xán rõ ràng muốn nói gì đó nhưng có lẽ vì e ngại những chiếc camera đặt khắp biệt thự nên mở miệng mấy lần vẫn không nói ra được.
Lâm Tử Hựu hiển nhiên cũng từng nghe qua cái tên Ôn Chấp Ngôn, cậu ta nhướng mày, vẻ mặt có chút bất ngờ: "Hóa ra là Tổng giám đốc Ôn."
Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía Giang Lan, nheo mắt lại, lúm đồng tiền lộ ra trên má: "Anh Lan nói không sai chút nào, chuyện khiến em bất ngờ vẫn còn nhiều lắm."
Nhưng Giang Lan dường như không hề nghe thấy lời của Lâm Tử Hựu, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào màn hình chiếu, ánh mắt khóa chặt người đàn ông vừa vô thức đổi tư thế khi anh cất tiếng gọi tên kia.
Những người còn lại đều im lặng, nhưng nét mặt lại mỗi người một vẻ, rõ ràng là đang chờ đợi người trên màn hình đưa ra câu trả lời chính xác.
Nhưng người trong màn hình lại không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng xòe tay, lặng lẽ tỏ ý thừa nhận, sau đó đứng dậy, rời khỏi phạm vi của ống kính.
Màn chiếu lại trở về một khoảng trống trắng xóa, trong loa phát thanh vang lên giọng nói của nhân viên chương trình: "Chúc mừng Giang Lan, bạn đã giành được quyền ưu tiên chọn phòng ngủ."
Một câu nói, xác nhận câu trả lời.
Kiều Hân bật ra một tiếng chửi thề, cảm thấy hết hy vọng thoát ế: "Chương trình hẹn hò mà mời một Alpha đỉnh cao thế này, tổ chương trình có tâm không đấy?"
Bùi Độ gãi đầu, ánh mắt dừng trên người Giang Lan, trêu chọc: "Thầy Giang, tôi cảm giác lần này mình sẽ về tay trắng rồi, giờ chỉ chờ xem cậu đấu với Tổng giám đốc Ôn thế nào thôi."
Giang Lan siết chặt nắm tay, cười nhạt: "Đỉnh cao? Ai phong cho? Chỉ cần tôi không muốn, người trắng tay sẽ là hắn."
Lời vừa dứt, bóng dáng người vừa ngồi trong màn hình ban nãy liền xuất hiện ở cầu thang dẫn lên lầu trong góc phòng khách.
Chiếc quần tây đen thẳng tắp, chiếc áo sơ mi lụa xanh sapphire sạch sẽ tinh tươm, không một nếp nhăn, mà gương mặt vốn chưa từng lộ diện trên màn hình, giờ cũng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Giang Lan ngồi trên bàn trà, từ xa nhìn Ôn Chấp Ngôn, ký ức trong thoáng chốc bị kéo ngược về nhiều năm trước.
Khi đó, Ôn Chấp Ngôn mới mười tám tuổi.
Vì chưa trải qua phân hóa lần hai, hắn chưa cao bằng bây giờ, vóc dáng cũng gầy gò hơn, đứng một mình trước ký túc xá, tay đẩy một chiếc vali.
Giang Lan khi ấy là sinh viên năm hai, phụ trách tiếp đón sinh viên mới.
Anh vừa tiễn một nhóm sinh viên mới lên lầu, vừa bước ra khỏi ký túc xá thì đã nhìn thấy Ôn Chấp Ngôn đứng ngược sáng dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt hồ ly, bên trái sống mũi có một nốt ruồi nhỏ như vết mực chấm, đôi môi mỏng, có lẽ vì thời tiết quá nóng mà trông hơi tái nhợt, mái tóc hơi dài được tùy ý búi lên sau gáy, để lộ vầng trán đầy đặn phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Bởi vì làn da quá trắng, Giang Lan cảm thấy Ôn Chấp Ngôn dưới ánh nắng trông như một ảo ảnh mong manh, đẹp đến mức không giống người thật.
Anh đứng trước cửa giảng đường, nhìn cậu ta rất lâu, rồi mới chỉ tay về phía tòa ký túc xá đối diện, cất giọng:
"Đây là ký túc xá của Alpha, bên kia mới là ký túc xá của Omega, cậu đi nhầm rồi."