Chiến Y Nhiên muốn khóc luôn tại chỗ, chân run lẩy bẩy.
“Chị dâu…, em sợ…”
Cố Nam Yên vẫn điềm nhiên như không: “Muốn biết mình thực sự muốn gì không? Muốn có được câu trả lời không?”
Chiến Y Nhiên gật đầu: “Muốn!”
“Vậy thì ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.”
Cố Nam Yên ra lệnh cho người bịt mắt Chiến Y Nhiên lại.
Quản gia dì Tiền sợ muốn ngất đến nơi.
Cái này mà sơ suất là mất mạng thật đấy! Mấy cây phi tiêu kia sắc bén như thế, lỡ tay là toi luôn!
Dì Tiền muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt điềm đạm mà lạnh lẽo của Cố Nam Yên, lại không dám mở miệng.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng đêm qua khi Cố Nam Yên vừa gả đến, cô còn e dè, yếu ớt. Thế mà chỉ sau một đêm, cả người cô đã như biến thành người khác, khí thế nghiêm nghị, không cần mở lời cũng khiến người khác không dám trái lệnh.
Chỉ một cái liếc mắt, cũng đủ khiến toàn thân run rẩy.
Sau cùng, dì Tiền đành bất lực dặn người đổi phi tiêu thành loại cùn, không có lưỡi sắc bén.
Cố Nam Yên không phản đối, để mặc bọn họ đổi. Đợi bịt mắt xong, cô ra lệnh quay bánh xoay.
Chiến Y Nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể theo vòng xoay mà xoay vòng vòng.
Khi còn đứng yên thì không sao, nhưng giờ cơ thể bị treo lơ lửng, không cách nào giữ thăng bằng, nỗi sợ hãi không tên bỗng dâng lên, lan khắp người.
Cô sợ lắm. Muốn hét lên đòi xuống. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói thản nhiên của Cố Nam Yên: “Phi tiêu đầu tiên.”
Bị bịt mắt, cảm giác lại càng nhạy bén. Chiến Y Nhiên thậm chí nghe rõ âm thanh xé gió của phi tiêu đang bay tới. Ngay sau đó, cổ tay trái bỗng lạnh toát.
Phi tiêu găm xuống ngay sát cổ tay cô, gần như chạm vào da.
“Phi tiêu thứ hai.”
Vυ't! Phi tiêu cắm xuống bên cổ tay phải.
“Phi tiêu thứ ba.”
Lần này là ngay sát cổ, Chiến Y Nhiên không dám nhúc nhích, chỉ sợ một sai lệch nhỏ sẽ làm đứt động mạch của mình.
“Phi tiêu thứ tư.”
Lần này trúng ngay bên má cô.
Lúc này, nước mắt Chiến Y Nhiên đã trào ra, sợ đến nỗi không dám khóc thành tiếng.
“Phi tiêu cuối cùng.”
Sẽ là chỗ nào đây? Chiến Y Nhiên hoảng loạn suy nghĩ, thì đột nhiên ngực truyền đến một cơn đau nhói, sau đó là cảm giác ẩm ướt của máu chảy...
Cô nghe thấy tiếng la thất thanh của người hầu, rồi tiếng dì Tiền gấp gáp kêu to: “Mau! Gọi cấp cứu! Cầm máu cho tam tiểu thư!”
Cô sắp chết rồi sao?
Chiến Y Nhiên hoàn toàn sụp đổ.