Tôi Sống Lại Thay Đổi Cuộc Đời Bi Kịch

Chương 12

Kiều Sở Sở chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng đang phả vào tai mình, từ lỗ tai lan ra toàn thân, ngay cả ngón chân cũng cảm thấy tê tê.

Kiều Sở Sở nhịn không được run rẩy, khuôn mặt nhỏ diễm lệ lại thêm một mảng hồng, cắn môi nhẹ, nhịn không được khẽ gọi tên Dược Minh

Hộp tiền sớm bị ném qua một bên, Lưu Dược Minh lại cởi hết nút thắt trước ngực Kiều Sở Sở, cả người đã bị hắn ôm trọn, môi đỏ cũng bị người đàn ông mạnh mẽ chiếm lấy.

Kiều Sở Sở đôi mắt dần dần mê ly, khuôn mặt nhỏ kiều mị giống như đang mong chờ điều gì.

Lưu Dược Minh đột nhiên ngừng hôn môi, nhẹ nhàng dán bên tai, ngang ngược nói: “Sở Sở nói yêu chồng, thích được chồng thương đi…”

….

Ngày hôm sau trời mưa to, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, mưa mù xuân rất tốt, mưa xuân quý như dầu, sau cơn mưa trái đất sẽ càng xanh hơn, cành đâm chồi, hoa nở, kết quả cứ luân hồi như vậy.

Tối hôm qua vẫn như thường lệ, cuối cùng Kiều Sở Sở không nhịn được mà khóc, nước mắt che kín khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dính chặt thành từng sợi, duyên dáng đáng yêu, ngọt ngào xin chồng tha cho mình.

Cuối cùng Lưu Dược Minh cũng tỏ ra thương xót, tạm ngừng chuyện yêu thương vợ nhỏ, lập tức ôm chặt lấy cô, sợ lại bỏ chạy…

Lưu Dược Minh đang ngồi viết thư ở bàn làm việc, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước, rất đẹp. Bút máy lưu loát viết trên tờ giấy như mây nước chảy, như một tác phẩm nghệ thuật nhưng không có ai thưởng thức.

Lưu lão gia cuối cùng cũng được thả ra, mặc dù không lấy lại được chức vụ gì, nhưng đây cũng là tin tốt, đây cũng là bức thư đầu tiên anh viết cho gia đình kẻ từ khi ở nông thôn.

Bên ngoài đang mưa rất to, trời đất như nối liền vào nhau, trắng xóa, giống như sương mù nhưng cũng giống như giá, đột nhiên Lưu Dược Minh cửa sổ.

Không khí ẩm ướt trộn lẫn mưa phùn thôi vào trong cõi lòng.

Một giọng nói tức giận muốn hộc máu truyền đến từ phía sau: "Lưu Dược Minh! Anh đang làm gì thế, lạnh chết em rồi!"

Quay đầu lại, là Kiều Sở Sở đang nằm trên gương với cái mông nhô lên, lấy cây bút chì viết từng nét một.

Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, cái miệng đỏ mọng mím chặt, đôi mắt xinh đẹp đầy lửa giận.

Lưu Dược Minh cảm thấy cô giống một con mèo.

Thấy Lưu Dược Minh không có động tĩnh gì, con mèo nhỏ tức giận, hung hãn đi tới, "Cạch" một tiếng, cửa sổ đóng lại, lúc quay lại còn cố ý giẫm vào chân Lưu Dược Minh, đắc ý "Hừ" một tiếng, ngẩn cao đầu đi.

Sau khi Kiều Sở Sở cởi giày, leo lên giường, nhấc mông viết một chữ.

Lưu Dược Minh giơ tay lên, "Cạch", cửa sổ lại mở ra.