Đó là ở tại ga tàu hỏa của huyện, ba cô đi đón những thanh niên trí thức mới đến, Kiều Sở Sở kiểu gì cũng phải đi xem, đến hợp tác xã để đổi lấy đường ăn, cô liếc mắt nhìn một đống người đi xuống từ trên xe lửa thì thấy Lưu Dược Minh, không ai khác, Lưu Dược Minh rất bắt mắt, xung quanh anh là những người đã thành bộ dạng cải trắng héo úa do đi tàu suốt mấy ngày qua, mà anh là người duy nhất mọng nước và xanh biếc, dáng người cao ráo, làn da trắng nõn, mặt mày như họa, nhưng luôn rũ mắt xuống, không để ý đến mọi người.
Trên đường trở về, Kiều Sở Sở liên tục tìm kiếm Lưu Dược Minh, ba Kiều ân cần chu đáo không nhìn được nữa, vừa lái xe lừa vừa quay đầu cảnh cáo Kiều Sở Sở: “Nếu con còn mê sảng thì về nhà ba sẽ nói cho mẹ con, để mẹ con đánh chết con.” Lại xin lỗi Lưu Dược Minh: “Con bé này không hiểu chuyện, bị cưng chiều đến hư rồi, con đừng bận tâm.”
Ba Kiều chưa từng ngờ rằng Kiều Sở Sở có thể gả cho bất kỳ ai có thể mang lại lợi ích gì cho ông, từ nhỏ cô đã được hai anh trai cưng chiều, không phải chịu một chút thu thiệt ào, chỉ cần gả cho một người đàn ông lương thiện, yêu thương cô là tốt rồi. Ai biết được chuyện gì đang xảy ra trong gia đình của những thanh niên có học thức này, chỉ cần yên ổn sinh sống là đủ rồi.
Ai có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra sau đó chứ.
Cả ngày nay tâm trạng của Kiều Sở Sở không được tốt, cứ cúi mặt cho đến lúc Lưu Dược Minh đến đón cô vào buổi tối.
Trong lòng Lưu Dược Minh đã tính toán gì đó được hồi lâu rồi mà Kiều Sở Sở vẫn không nói chuyện, đây không phải là tính cách của cô, bình thường cô sẽ tự hỏi bản thân có mệt hay không, sau đó lại lén lút chọc chọc khoe tờ rút thăm trông kho hàng. Đâu giống như bây giờ, khuôn mặt nhỏ cứ cúi gằm, không nói gì cả, đôi chân ngắn nhỏ di chuyển, cố tình bước nhanh, nhưng khi cô rời đi đã tạm biệt thím Lưu. Điều này chứng tỏ chính anh là người chọc cô.
Lưu Dược Minh nghiêm túc suy nghĩ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lẽ ra cuộc cãi vã buổi sáng đã kết thúc, sẽ không xảy ra thêm chuyện gì, ban ngày cũng không gặp nhau, càng không thể khiến cô tức giận. Hay là người khác nói gì đó sao?
Nhưng dù người khác có nói gì, nếu cô mắng lại họ theo tính khí của mình thì sẽ bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng nghĩ không ra, vì thế nên phải đuổi theo.