Ta Ở Giới Tu Tiên Làm Đồ Ăn Nuôi Lông Xù

Chương 1

Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, Lục Tư Triết đã thức dậy.

Hôm nay đánh dấu tròn một tháng kể từ khi y xuyên đến thế giới này.

Ngọn nến vàng nhạt le lói, phủ một lớp sáng dịu dàng lên gương mặt y, khiến cả người trông ôn nhu như ngọc. Lúc này, y đang bận rộn nấu ăn, mang lại một cảm giác bình yên khó tả.

Lục Tư Triết bắt đầu vo gạo.

Y xuyên đến một nơi gọi là Đông Châu, thuộc thế giới tu tiên.

Chỉ tiếc rằng, con đường tu tiên lại không có duyên với y.

Y chỉ là một phàm nhân bình thường, kế thừa ký ức của thân thể này.

Chủ nhân trước của thân thể cũng tên Lục Tư Triết, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật. Một tháng trước, cơn sốt cao ập đến, qua một đêm, thân thể này đã đổi chủ, trở thành Lục Tư Triết đến từ hiện đại.

Y là con trưởng của chi trưởng nhà họ Lục, nhưng cha mẹ đã mất sớm, trong gia tộc cũng chẳng khác gì người vô hình.

Nhà họ Lục ở Đông Châu cũng chỉ là một gia tộc tầm trung, mỗi tháng y chỉ được cấp sáu trăm văn tiền.

Giá một cái bánh nướng bên ngoài là hai văn, số tiền này chỉ vừa đủ cầm cự qua ngày.

Lục Tư Triết đã lục tung nhà tìm kiếm chút tài sản còn sót lại, nhưng cũng chỉ gom góp được vẻn vẹn một trăm bốn mươi văn đáng thương.

Sau một tháng lang thang tìm hiểu, cuối cùng y quyết định quay về nghề cũ — bán đồ ăn nhanh.

Ở thế giới trước, Lục Tư Triết vốn là một đầu bếp. Sau khi thi trượt đại học, y theo học trường dạy nghề rồi tiếp quản tiệm cơm hộp của ông nội.

Vài ngày trước, y vừa nhận được tiền sinh hoạt phí tháng này từ gia tộc, quyết định bày quầy bán chút đồ ăn, dù sao sáu trăm văn mỗi tháng thực sự quá ít.

Sau khi cân nhắc, y chọn bán cơm nắm. Nguyên liệu đã được mua sẵn từ chợ mấy hôm trước.

Sau khi cho gạo vào nồi hấp, Lục Tư Triết bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu khác.

Vì không có nhiều tiền, y chỉ chuẩn bị được sốt cà chua và sốt salad.

Dầu quẩy đã làm từ hôm trước, giờ chỉ cần chiên giòn.

Chờ dầu trong chảo nóng lên, y thả những miếng dầu quẩy đã cắt nhỏ vào. Chẳng bao lâu, chúng chuyển màu vàng ươm, giòn rụm nổi trên mặt dầu.

Vớt ra để ráo, y tiếp tục làm nước sốt.

Sốt salad rất ngon, nguyên liệu lại đơn giản — dầu, trứng gà và đường.

Hai quả trứng cần khoảng nửa cân dầu.

Phiền phức nhất là khâu đánh trứng, vì ở đây không có máy đánh trứng, chỉ có thể dùng sức tay.

Cánh tay Lục Tư Triết bắt đầu ê ẩm, đến khi bát trứng trong tay dần đặc sệt, chuyển màu trắng ngà, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Làm sốt cà chua thì đơn giản hơn nhiều, cà chua đỏ mọng được gọt vỏ, cắt nhỏ, thêm đường vào rồi đun đến khi nhuyễn mịn.

Ở đây không có túi nhựa để đựng nước sốt, y bèn dùng lá cây trong sân nhà.

Cây này gọi là thanh đường, ở quê y, khi chưa có túi nilon, người ta cũng thường dùng lá này để gói thực phẩm. Lá còn tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng.

Lá thanh đường dày và to, có thể cuộn lại thành túi đựng. Y cẩn thận rửa sạch lá nhiều lần, rồi múc nước sốt đã nguội vào, dùng dây thừng buộc chặt.

Y tìm trong hũ lấy ra trứng vịt muối và củ cải muối đã ngâm từ trước.

Hai thứ này cho vào cơm nắm sẽ càng thêm đậm đà.

Lúc này, cơm đã hấp xong, y tiện thể luộc thêm vài bắp ngô.

Nhìn gia sản chẳng đáng là bao — một chiếc xe đẩy gỗ, Lục Tư Triết không khỏi cảm khái. Y đã cải tạo phần trên thành một bàn thao tác đơn giản.

Trước đây, khi còn khỏe mạnh, chủ nhân cũ của thân thể này từng dùng chiếc xe đẩy này để lên núi hái thuốc kiếm tiền.

Nhanh chóng chất hết đồ lên, Lục Tư Triết xuất phát.

Y đang sống ở Vân Thành, một trong những thành trì quan trọng của Đông Châu.

Nơi này có thể xem như kinh thành, tập trung rất nhiều tu sĩ.

Phàm nhân hầu hết sống ở vùng ngoại ô, nhà họ Lục cũng không ngoại lệ.

Chợ không cách nhà họ Lục quá xa, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến.

Chợ này dành cho phàm nhân, bán đủ mọi thứ, từ dược liệu, vật nuôi, vải vóc, ngũ cốc đến rau xanh.

Nhưng hàng ăn lại không nhiều.

Cửu Châu phân chia rõ ràng giữa phàm nhân, tu sĩ và tiên quân.

Ngoại trừ những người không có linh căn, hầu hết đều khao khát tu tiên.

Tu tiên được coi là một điều cao quý.

Tu sĩ phải cắt đứt thất tình lục dục, trong đó có cả ham muốn ăn uống.

Vì vậy, tu sĩ ở đây hầu như không ăn cơm.

Linh khí Cửu Châu dồi dào, dược liệu phong phú, việc luyện chế bích cốc đan cũng không quá khó khăn.

Ngay cả những gia đình có điều kiện một chút cũng có thể mua được loại đan dược này.

Ngoại trừ dân thường và những người còn lưu luyến vị giác, phần lớn đều đã quen với việc dùng đan dược thay cho bữa ăn.

---

Lục Tư Triết đến chợ không quá sớm, những vị trí đẹp đã bị người khác chiếm hết, y chỉ có thể đứng ở cuối khu chợ.

Y nhanh chóng sắp xếp mọi thứ ngay ngắn.

Thùng gỗ đựng cơm giúp giữ nhiệt tốt hơn, bên cạnh là các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, tiện lợi cho quá trình chế biến.

Người trong chợ không quá đông, Lục Tư Triết sờ bụng, y vẫn chưa ăn sáng.

Vậy thì chiếc cơm nắm đầu tiên cứ để bản thân thưởng thức đi.

Gạo đen bóng loáng được trải đều trên lá xanh, lần lượt thêm trứng muối, củ cải muối giòn, hạt bắp, vụn quẩy giòn và chà bông thịt.

Cắt một góc nhỏ túi sốt salad rồi rưới đều lên trên.

Cuộn lá lại, nắm chặt cơm, rồi ép chắc lại.

Sau đó, y dùng dao cắt cơm nắm thành hai nửa.

Lục Tư Triết cúi đầu cắn một miếng, ừm, ngon quá!

Cơm mềm dẻo hơn y tưởng, kết hợp với nhân đầy đặn, đặc biệt là vụn quẩy giòn rụm, khiến tâm trạng dậy sớm của y cũng tốt hơn hẳn.

Bên cạnh y là một thanh niên bán dược liệu, tò mò nhìn sang: “Này, huynh đệ, ngươi bán cái gì thế?”

Không thể trách cậu ta tò mò, vì nhìn mãi mà vẫn không đoán ra nổi thứ Lục Tư Triết bán là gì.

Một nắm cơm trộn đủ thứ, nhưng mùi thơm lại vô cùng hấp dẫn.

Con phố này từ trước đến nay chỉ có vài món quen thuộc, cậu ta đã ăn chán rồi. Nhưng thứ trong tay Lục Tư Triết thì lại hoàn toàn mới lạ.

Thấy đối phương có vẻ hứng thú, Lục Tư Triết nuốt nốt miếng cơm, mỉm cười: “Cơm nắm, muốn thử không?”

Đôi mắt thanh niên sáng lên: “Muốn!”

Lục Tư Triết mỉm cười, đưa nửa phần cơm nắm còn lại cho cậu ta.

Thanh niên lập tức nhận lấy.

Cơm nắm vẫn còn ấm, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Hơi nóng lan tỏa như một lời mời gọi, kể rằng nó vừa mới ra lò.

Hương gạo thơm lừng, như dòng suối mát len lỏi đánh thức khứu giác, khiến người ta không kìm được mà hít sâu một hơi.

Không chờ thêm được nữa, thanh niên cắn một miếng. Chỉ trong khoảnh khắc, vị giác lập tức bị chinh phục.

Trước tiên là cảm giác dẻo mềm của cơm, từng hạt gạo quyện vào nhau nhưng vẫn giữ được độ tơi nhẹ, vừa miệng.

Nhưng điều bất ngờ nhất chính là sự giòn rụm bất chợt xuất hiện, tương phản hoàn toàn với kết cấu mềm mại ban đầu.

Sự kết hợp độc đáo này khiến cậu kinh ngạc, như thể đang thưởng thức một bữa tiệc vị giác đầy thú vị.

Chưa dừng lại ở đó, xen lẫn giữa vị béo bùi là chút chua ngọt dịu nhẹ, không quá nồng cũng không nhạt nhòa.

Hương vị hài hòa đến mức hoàn hảo, vừa đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, lại không hề gây ngán.

Mỗi lần nhai giống như một hành trình khám phá, càng ăn càng phát hiện thêm nhiều điều thú vị ẩn giấu bên trong.

Chỉ sau ba, bốn miếng, nửa phần cơm nắm đã hết sạch.

Thanh niên vẫn còn thòm thèm, nuốt vội rồi hỏi: “Cho ta một cái y như vậy nữa, bao nhiêu tiền một cái?”

Lục Tư Triết mỉm cười: “Tám văn.”

Lần đầu mở quầy, y chủ yếu muốn thu hút khách hàng quay lại, nên không để giá quá cao.

Nguyên liệu cũng không quá đắt, dù chỉ bán tám văn một cái, y vẫn có thể lời được ba văn.

Nhanh chóng làm thêm một phần, Lục Tư Triết đưa cho thanh niên.

Thấy cậu ta ăn ngon lành, những người bán hàng xung quanh cũng bắt đầu chú ý.

“Chủ quán, cho ta một cái!”

“Cái này gọi là gì? Bên trong có gì thế?”

Vừa thoăn thoắt làm cơm nắm, Lục Tư Triết vừa đáp: “Cơm nắm. Nhân gồm trứng muối, củ cải muối và quẩy giòn.”

Y hỏi thêm: “Thích vị ngọt thanh hay chua ngọt?”

“Khác nhau thế nào?”

Lục Tư Triết chỉ vào hai loại sốt trên bàn: “Loại trắng là sốt salad, vị ngọt thanh. Loại đỏ là sốt cà chua, vị chua ngọt.”

Thanh niên ban nãy vừa ăn xong cái thứ hai, liếʍ môi rồi hỏi: “Cái ta ăn lúc đầu là vị gì?”

Lục Tư Triết đáp: “Sốt salad.”

Thanh niên hào hứng: “Vậy cho ta thêm một cái y như vậy!”

Lục Tư Triết bật cười: “Ngươi ăn nổi không đó?”

Để thu hút khách, mỗi chiếc cơm nắm y làm đều đầy đặn. Một cân gạo chỉ có thể làm được bốn cái.

Thanh niên cười sảng khoái: “Ăn chứ! Ta còn muốn mang về cho mẫu thân thử nữa.”

Món ngon như thế này, tất nhiên phải chia sẻ với người thân.