Bạo Hồng [Trọng Sinh]

Chương 2

"Có thể coi là vậy."

Lý Châm đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Mặc dù câu trả lời này nằm trong dự đoán của Lâm Quang Viễn, nhưng cậu ta vẫn ngạc nhiên: "Thật không thể tin được, tôi cứ nghĩ rằng sau khi cậu du học về sẽ giống như anh trai cậu, trở thành tổng tài bá đạo, bây giờ lại đi đóng phim, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ điên cuồng vì cậu nữa."

Lý Châm cười cười, không trả lời câu hỏi này của Lâm Quang Viễn.

Cúp điện thoại, cậu dùng máy sấy tóc sấy khô tóc, sau đó tắt đèn, nằm lên giường.

Nhắm mắt lại, những chuyện cũ lập tức hiện lên trong đầu Lý Châm.

Chuyện này khiến Lâm Quang Viễn ngạc nhiên, nhưng cậu lại hiểu rõ, bản thân không phải nhất thời nảy ra ý định muốn phát triển trong giới giải trí.

Mà là, vốn dĩ cậu thuộc về giới giải trí.

Lý Châm không phải là người của thế giới này, nói chính xác, cậu là sau khi chết đi thì trọng sinh đến thế giới này.

Ở thế giới ban đầu, Lý Châm sống rất tốt trong giới giải trí.

Với ngoại hình tuấn mỹ, thiên tư thông minh, cậu ở tuổi 32 đang trên đỉnh cao sự nghiệp, ba giải Ảnh đế lớn trong nước đều đã đạt được, vô số hợp đồng quảng cáo, fan hâm mộ trong và ngoài nước lên đến hàng trăm triệu, thậm chí lấn sân sang đóng phim truyền hình, cuối cùng cũng chỉ thiếu một giải Kim Lan là có thể đạt được "Grand Slam" của bốn giải thưởng truyền hình lớn.

Ở thời đại đó, Lý Châm nổi tiếng lẫy lừng, gọi cậu một tiếng siêu sao cũng không hề quá đáng.

Nếu không phải vì tai nạn đó...

Vào ngày lễ Giáng sinh, Lý Châm vừa quay phim xong thì ngất xỉu vì hạ đường huyết và xuất huyết dạ dày, tình hình nguy cấp, người trong đoàn làm phim liền nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện cấp cứu.

Lý Châm đau đến mức hôn mê, nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trên đường.

Cho đến khi nghe thấy có người gào thét tên mình, cậu mới mơ màng mở mắt.

Lúc này, cậu có thể cảm nhận được thân xe rung lắc dữ dội, sau một cú va chạm mạnh, cảm giác bị vật nặng đè lên nhanh chóng ập đến.

Trước khi chết, Lý Châm đã đau đến tê dại, vì vậy khi chết cậu không cảm thấy quá đau đớn.

Chỉ là trước khi cận kề cái chết, cậu mới biết, thì ra trên xe còn có một người lạ, trong tình huống nguy hiểm như vậy lại vẫn chọn dùng thân mình che chở cho cậu.

Chỉ tiếc, cậu vẫn chết.

Lý Châm đột nhiên tỉnh dậy, trời cũng đã sáng.

Mở rèm cửa ra, ánh nắng ban mai tràn vào phòng.

Đây đã là năm thứ năm cậu đến thế giới này.

Không biết người tốt bụng cùng ở trên xe với cậu lúc đó có được cứu chữa kịp thời hay không.

Ở thế giới xa lạ này, Lý Châm không có cách nào báo đáp, chỉ mong người đó cả đời bình an.

Thu lại dòng suy nghĩ, Lý Châm đi tắm, cầm địa chỉ và tài liệu đoàn làm phim để lại rồi xuống lầu.

Quản gia đã chuẩn bị bữa sáng xong, thấy Lý Châm xuống liền lễ phép chào hỏi.

"Cậu chủ sao không ngủ thêm một chút." Vừa nói, ông vừa nhanh chóng bưng ra một bát canh, "Đây là canh phu nhân đặc biệt hầm cho cậu, bà ấy nói cậu đi du học gầy đi không ít, phải bồi bổ thật tốt."

Lý Châm nhận lấy, thổi thổi, sau đó vẻ mặt thản nhiên uống một ngụm.

Mẹ Lý Châm rõ ràng là không có năng khiếu nấu ăn, nhưng Lý Châm lại không bao giờ chê bai, kiếp trước cậu là trẻ mồ côi, chưa từng được trải nghiệm tình yêu thương của mẹ dù chỉ một ngày. Vì vậy, mặc dù không phải là mẹ ruột, nhưng đối với những người thân hiện tại, Lý Châm vô cùng trân trọng và biết ơn.

"Con ra ngoài có chút việc." Ăn sáng xong, Lý Châm chào tạm biệt quản gia: "Chú Tần, nếu ba con có hỏi, thì cứ nói con đi gặp bạn học cũ."

Lý Châm hiểu rõ ba mình, nếu nói cho ông biết mình đi đóng phim, ông ấy chắc chắn sẽ tức giận.

Ba luôn hy vọng cậu sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình.

Lý Châm cúi đầu nhìn kịch bản trong tay.

Sau khi đến thế giới này, cậu chuyên tâm học hành, chưa từng đυ.ng chạm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến giới giải trí, nhưng cậu biết, trong lòng cậu vẫn luôn có một niềm khao khát đối với giới giải trí.