Nói Bậy! Ta Không Phải Nữ Phụ Xấu Xa!

Chương 4: Tẩy trắng

Nàng ta không nói sai, đây vốn dĩ là sự thật, có gì phải chột dạ chứ?

Đại tiểu thư vốn hiền lành, nhưng nàng ta không chịu nổi sự bất công này.

Cả kinh thành ai mà chẳng biết, người Thái tử thực sự thích chính là đại tiểu thư?

Kiều Vãn Nhan đi đến trước mặt nàng ta, trong đầu vẫn văng vẳng lời cảnh báo trong giấc mộng.

Đừng đối đầu với nữ chính Kiều Ý Hoan, cũng đừng làm khó người bên cạnh nàng ta. Hãy làm một người tốt, rửa sạch tội danh, quay đầu là bờ, như vậy mới có thể sống sót.

"Chát!"

Tiếng tát vang dội.

Kiều Vãn Nhan nhìn nàng ta bằng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.

Rửa sạch tội lỗi? Một nhân vật phản diện độc ác thì làm gì có chuyện được tẩy trắng chứ?

Trong lòng Tiêu Oánh không phục, nhưng cũng không dám phản bác hay chống đối, chỉ có thể ôm mặt, vẻ mặt đầy uất ức.

Giọng nói lạnh lùng của Kiều Vãn Nhan vang lên: "Quỳ xuống."

Tiêu Oánh không chịu quỳ, nhưng tỳ nữ phía sau Kiều Vãn Nhan liền đá một cước vào chân nàng ta. Dù không cam lòng, cuối cùng Tiêu Oánh vẫn phải khuất phục, miễn cưỡng quỳ trước mặt nàng.

"Hồ ly tinh? Đây là cách chủ tử nhà ngươi dạy ngươi nói năng sau lưng người khác sao?"

Tiêu Oánh nghiến răng, nàng ta còn phải theo hầu tiểu thư xuất phủ vào buổi chiều, bây giờ bị giữ lại đây chẳng phải sẽ làm lỡ việc của tiểu thư sao?

Ánh mắt Kiều Vãn Nhan mang theo vẻ khinh thường, nhìn nàng ta như thể nhìn một hạt bụi nhỏ nhoi: "Ngươi cứ quỳ ở đây đi, đến lúc mặt trời lặn mới được về. Còn than sưởi của tiểu thư nhà ngươi, vì một câu "hồ ly tinh" của ngươi, tháng sau cũng đừng hòng có nữa."

Dứt lời, nàng nhấc chân rời đi.

Làm kẻ hầu hạ cho người khác sao?

Nàng từ nhỏ đã nghiêm túc học hành, cầm kỳ thi họa, thi thư tửu trà không gì không tinh thông, dựa vào đâu mà phải cam chịu làm nền cho một người không bằng mình?

Chỉ vì nàng không đủ hiền lành? Không đủ ngu ngốc? Không thể dễ dàng bị đàn ông thao túng sao?

Tham vọng quyền lực, yêu thích hư vinh, đây gọi là sai lầm sao?

Không, đây chỉ chứng tỏ nàng có chí tiến thủ mà thôi.

Trong Tê Vân Đường, vừa bước vào phòng, một ma ma đã nhanh chóng tiến lên giúp nàng cởϊ áσ choàng.

Kim thị nhìn thấy nàng liền nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương, sâu trong đôi mắt ấy ánh lên niềm kiêu hãnh như thể đang nhìn kiệt tác hoàn mỹ nhất trong đời mình.

Mãn nguyện, yêu thương, và tự hào.

Kim thị vốn thân thể yếu ớt, dù tìm bao nhiêu danh y cũng không thể tiếp tục mang thai. Bao nhiêu năm qua, bà chỉ có duy nhất một đứa con gái này.

Nhưng bà chưa từng vì không thể sinh thêm con trai mà lạnh nhạt với nữ nhi, trái lại, ngay từ khi Kiều Vãn Nhan chào đời, bà đã vô cùng trân trọng nàng.

Chỉ là hôm nay, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ âu lo.