"Tại sao ngay cả túi trữ vật cũng không mở ra được!?"
"Im lặng đi! Đây là truyền thừa chi địa, linh lực và pháp bảo đều vô dụng!"
Thì ra trước đại điện không chỉ có hai người Minh Giai và Quân Mạc Dao, mà còn có rất nhiều tu sĩ khác.
Có những người cùng tông môn hoặc thân quen lập tức tụ lại một chỗ, cũng có những kẻ đơn độc đứng riêng, cảnh giác xung quanh.
Thật trùng hợp, đội ngũ của Thái Thượng Tông lại là đám người của Vấn Dược Phong.
Mà Dược Vô Cứu của Vấn Dược Phong vốn chẳng ưa gì Minh Giai, nên đám đệ tử của hắn đương nhiên cũng không thèm lại gần.
Sau khi quét mắt đánh giá tình hình, Minh Giai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của Quân Mạc Dao.
Theo ánh mắt lạnh băng của nàng ấy nhìn qua, trong đáy mắt Minh Giai dần hiện lên vẻ hiểu rõ.
Trước mắt, một thiếu nữ vận hoa phục màu hồng phấn yêu kiều dựa vào một nam nhân cao ráo khoác y bào xa hoa.
Hai người thân mật tựa sát, thần thái đều toát lên vẻ kiêu ngạo như đúc từ một khuôn mẫu.
Bên cạnh họ còn có bốn, năm hộ vệ có tu vi không tầm thường, cẩn trọng bao bọc bọn họ đến mức không lọt nổi một giọt nước.
Có lẽ do ánh mắt của hai người Minh Giai quá lộ liễu, đôi nam nữ kia nhanh chóng nhận ra rồi quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Quân Mạc Dao, vẻ mặt của thiếu nữ áo hồng lập tức trở nên độc địa và chán ghét.
Còn nam nhân bên cạnh, theo bản năng bảo vệ nàng ta, thần sắc cũng chẳng khác gì, cao ngạo mà khinh miệt.
Hai người thì thầm vài câu, sau đó sải bước đi thẳng về phía này.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây? Linh căn của tỷ đã khỏi rồi sao?"
Thiếu nữ áo hồng nhanh chóng thu lại vẻ mặt nham hiểm, thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng yếu ớt đầy quan tâm.
"Giá như tỷ không làm cha mẹ đau lòng đến vậy, thì cũng đâu đến mức..."
"Minh Châu, ngươi nói với nàng ta làm gì? Loại người như nàng ta sẽ không biết cảm kích đâu!"
Nam tử bên cạnh chẳng thèm che giấu vẻ khinh ghét trong mắt:
"Lúc trước, nàng ta đã có thể ra tay hãm hại ngươi mà không nể tình cốt nhục, đủ thấy bản chất vốn là kẻ lòng lang dạ sói!"
Hai người một xướng một họa, khí thế hùng hổ.
Minh Giai lúc này đã không nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lẽo, chuẩn bị ra tay.
Nhưng Quân Mạc Dao lại vươn tay cản sư tôn lại, đứng chắn phía trước, trực diện đối đầu với hai kẻ kia.
"Quân Minh Châu, Tiêu Giản, hai ngươi đừng có ở đây làm ta buồn nôn nữa! Cút!"
Nghe vậy, Quân Minh Châu thoáng hiện vẻ âm trầm, nhưng ngay sau đó đã đổi thành bộ dạng yếu đuối đáng thương, đôi mắt long lanh ngấn lệ:
"Tỷ tỷ, tỷ giận vì muội và Tiêu ca ca ở bên nhau sao? Không phải như tỷ nghĩ đâu. Tiêu ca ca chỉ vì bị tỷ tổn thương nên mới giải trừ hôn ước, còn bây giờ, bọn muội là lưỡng tình tương duyệt."
"Chậc, với bộ dạng hiện tại của ngươi mà cũng dám tơ tưởng đến ta sao?" Tiêu Giản cười khẩy, cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin và khinh bỉ:
"Quân Mạc Dao, ta không đời nào thích một nữ nhân độc ác lại còn phế vật linh căn tổn hại như ngươi! Ngươi không xứng với ta!"
Đám tu sĩ xung quanh nghe được câu chuyện bí sử của Quân gia liền không khỏi háo hức hóng hớt.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Mạc Dao cũng dần dần mang theo ý vị hả hê, chế giễu.
Mà đó chính là mục đích của Quân Minh Châu.
Nàng ta không chỉ muốn khiến Quân Mạc Dao buồn nôn mà còn phải bôi nhọ nàng ấy trước mặt mọi người.
Chỉ cần Quân Mạc Dao là kẻ xấu, vậy Quân Minh Châu nàng ta chính là chính nghĩa thiên hạ, là kẻ thuận theo lẽ trời!
Nàng ta hiểu rõ Quân Mạc Dao được dạy dỗ trong gia tộc nghiêm ngặt thế nào, hiểu rõ nàng ấy là loại người chỉ biết vô dụng phẫn nộ, không hề biết phản bác.
Dù nàng ấy có thông minh đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể làm một khúc gỗ để mặc người khác chà đạp.
Thế nên—
"Nếu tỷ tỷ thật sự tức giận vì muội và Tiêu ca ca ở bên nhau, vậy tỷ cứ đánh muội hai cái để hả giận đi."
Quân Minh Châu ra vẻ đáng thương, cúi đầu ngoan ngoãn:
"Nhưng tỷ đừng nói lời cay nghiệt với Tiêu ca ca nữa."
Hừ, để xem nàng ấy làm thế nào để nuốt cục tức này vào bụng, để xem nàng ấy bị mọi người chế nhạo ra sao!
Chỉ là...
Chát—!
Một cái tát vang dội nện thẳng vào mặt nàng ta!