Lâm Triệt tưởng rằng tờ giấy trong tay Tần Chi là bảng thông tin hẹn hò, dùng để đánh giá mức độ phù hợp giữa hai bên.
Nào ngờ, cô lại nói đó là đơn đăng ký kết hôn.
Ban đầu, Lâm Triệt còn nghĩ Tần Chi lỡ lời, nhưng nhìn đi nhìn lại biểu cảm của cô, anh mới chắc chắn rằng cô nghiêm túc.
Đúng là bất ngờ không kịp trở tay.
Lâm Triệt ngồi đối diện Tần Chi, gương mặt cô vẫn điềm tĩnh như cũ, đôi mắt ẩn sau lớp kính tựa như những mảnh băng tan chảy dưới ánh mặt trời.
Ngẩn người một lúc, Lâm Triệt mới cất lời: "Cô Tần, có phải quá nhanh rồi không?"
Tần Chi không trả lời ngay, mà buông tay anh ra: "Nhanh sao? Vậy chúng ta cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện."
Cô ngồi xuống, gọi phục vụ đến gọi món. Ngón tay thon dài lật giở thực đơn dày cộm, mái tóc lòa xòa trước trán che đi tầm nhìn, cô vừa xem thực đơn vừa nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai. Ánh sáng ấm áp từ trên cao rọi xuống, không cần bất kỳ lời hoa mỹ nào, chỉ riêng khoảnh khắc cô lặng lẽ ngồi đó cũng đã là một bức tranh tuyệt đẹp.
"Muốn ăn gì?" Tần Chi khẽ ngẩng đầu hỏi.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại giúp Lâm Triệt thả lỏng hơn hẳn: "Tùy cô đi, cứ gọi những món cô thích."
"Tôi vừa mới về nước, không rõ món nào ngon, hay là anh giới thiệu đi?" Tần Chi nghiêng người, xoay thực đơn về phía Lâm Triệt.
Nghe cô nói vậy, Lâm Triệt cũng không tiện từ chối: "Cô có kiêng món gì không?"
"Không, tôi ăn được hết."
Lâm Triệt đã từng đến nhà hàng này, trước đây cũng ăn thử vài món khá ổn: "Vậy gọi mấy món đặc trưng ở đây nhé, có chút cay, cô ăn được không?"
"Được."
Hai người không ăn nhiều nên Lâm Triệt chỉ gọi ba món chính, một phần súp, thêm món tráng miệng và đồ uống đặc biệt của quán.
Sau khi gọi món xong, anh đưa thực đơn cho phục vụ, tiện tay rót một tách trà cho Tần Chi.
"Cô Tần, cô..." Thực ra, Lâm Triệt vẫn cảm thấy xa lạ với cô, giữa họ chưa có nhiều sự hiểu biết.
Trước khi đến đây, anh đã nghĩ về nhiều kịch bản khác nhau, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển quá nhanh, khiến anh trở tay không kịp.
Tần Chi khẽ "ừm" một tiếng.
Lâm Triệt nhắc nhở: "Hôn nhân là chuyện hệ trọng, cô còn chưa biết tính cách, gia thế, học vấn của tôi, thậm chí cả quá khứ của tôi nữa..."
Thật lòng mà nói, Lâm Triệt không muốn kết hôn quá sớm, bởi cả hai vẫn chưa thực sự hiểu nhau, cưới vội chỉ tổ rước rủi ro.
Tần Chi vừa gặp đã nói đến chuyện cưới xin, điều này khiến anh bất giác nhớ đến Tần Vi. Năm đó, Tần Vi cũng chỉ mới nhìn anh một lần liền bắt anh ký hợp đồng đóng giả bạn trai.
Bỗng dưng, tâm trí Lâm Triệt tràn ngập cảnh báo.
Tần Chi nhìn anh, bất chợt nhắc đến chuyện kết hôn, phản ứng cảnh giác của anh cũng là điều bình thường.
Cô khẽ nhấp một ngụm trà, giọng điềm tĩnh: "Tôi được bà nội nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn bà luôn dành cho tôi những điều tốt nhất. Vậy nên, tôi tin vào mắt nhìn người của bà, cũng tin vào nhân phẩm của anh. Còn về gia thế, học vấn, những điều đó tôi không quá bận tâm, vì dù thế nào đi nữa, anh vẫn giỏi hơn tôi rất nhiều. Còn chuyện quá khứ... Ai mà không có quá khứ chứ? So với chuyện đã qua, tôi quan tâm hiện tại và tương lai hơn."
Dù đây là lần đầu gặp mặt, nhưng Tần Chi không hề cảm thấy xa lạ với Lâm Triệt.
Có lẽ là do bà nội đã nhắc đến anh quá nhiều lần bên tai cô.
Trong mắt bà, Lâm Triệt là một người chu đáo, hiếu thuận, kiên nhẫn, nấu ăn rất ngon... Không chỉ vậy, anh còn có ngoại hình điển trai và từng đóng phim truyền hình.
Sau khi nghe nói anh từng đóng phim, Tần Chi liền tìm kiếm để xem thử, và kết quả... thực sự khó mà nhìn nổi.
Những năm gần đây, các vai diễn của Lâm Triệt không có hình tượng tốt. Hết đóng vai người bị hủy dung, lại đến ăn xin lang thang, thậm chí có lần còn phải hóa trang thành một ông già.
Nhưng không thể phủ nhận một điều, diễn xuất của anh rất xuất sắc. Dù là những vai có độ chênh lệch lớn, anh vẫn thể hiện rất tự nhiên.
Chính vì những vai diễn đó mà Tần Chi càng thêm tò mò về anh. Hôm nay gặp mặt, cô nhận thấy mắt nhìn người của bà nội quả thực không sai. Chỉ xét riêng khuôn mặt này, đôi mắt sáng tựa vì sao, một ánh nhìn đã đủ khắc sâu vào tâm trí, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Những thứ đẹp đẽ luôn khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.
Lâm Triệt lại có thêm một ấn tượng mới về Tần Chi: tự tin, thẳng thắn. So với Tần Vi, sự tự tin của Tần Chi không hề khiến người khác phản cảm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, cô thậm chí còn chưa cân nhắc đã quyết định?
Từ lúc gặp nhau đến giờ, hai người chưa nói quá mười câu, chỉ đơn giản chào hỏi, bắt tay.
Lâm Triệt không tự tin đến mức nghĩ rằng mình có sức hút khiến người khác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Cô Tần, cô gấp gáp kết hôn đến vậy sao?"
Tần Chi không vội, với cô, hôn nhân chỉ là một phần tô điểm cho cuộc sống. Có hay không cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.
Nhưng đối diện với câu hỏi này, cô lại đáp: "Không vội, nhưng tôi sắp bước sang tuổi ba mươi rồi, chưa từng yêu ai. Bà nội đã nhắc nhở tôi suốt một thời gian dài. Năm nay bà đã tám mươi, bà sợ một ngày nào đó khi bà mất đi, tôi vẫn một mình, không ai chăm sóc, không ai yêu thương."
"Tôi mất cha mẹ từ năm ba tuổi, được ông bà nội nuôi lớn. Trước khi qua đời, điều ông lo lắng nhất là tôi. Ông nói rằng tiếc nuối lớn nhất cuộc đời là không thể thấy tôi lập gia đình. Bây giờ tôi đã có sự nghiệp, chỉ còn thiếu một mái ấm. Điều tôi không thể cho ông thấy, tôi muốn bà nội được chứng kiến. Bà rất thích anh, nếu tôi ở bên anh, bà sẽ yên tâm hơn."
Chẳng phải đây chính là "tạm bợ" sao?
Nghe cô nói vậy, Lâm Triệt cũng phần nào hiểu được.
"Lâm Triệt, anh có thể suy nghĩ kỹ. Nếu cưới tôi, tôi sẽ không để anh côu thiệt thòi. Tôi sẽ không ép buộc anh làm điều anh không muốn. Mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho anh một triệu, kèm theo một thẻ đen không giới hạn. Nếu anh cần các mối quan hệ hay tài nguyên, tôi cũng có thể giới thiệu."
Tần Chi luôn thẳng thắn: "Nếu anh vẫn thấy không yên tâm, chúng ta có thể ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Anh cứ mạnh dạn đưa ra điều kiện, tôi sẽ đáp ứng. Với tôi, hôn nhân không phải gông cùm, tôi sẽ cho anh tự do. Điều duy nhất tôi mong muốn là anh giữ thể diện và tôn trọng tôi. Chỉ cần trong mắt bà nội, chúng ta là một đôi hạnh phúc. Đến khi thích hợp, nếu anh muốn ly hôn, tôi cũng sẽ để anh đi."
Cảm giác ban đầu của Lâm Triệt không sai, Tần Chi quả thực đang "bàn chuyện làm ăn".
Suy xét lại lời đề nghị của cô... nói thật, rất có sức hấp dẫn.
Cô rộng rãi hơn Tần Vi rất nhiều, ra tay đã là hàng triệu.
Lâm Triệt cảm thấy cổ họng khô khốc. Tình huống này khác xa những gì anh dự tính, từ chối cũng khó, mà chấp nhận ngay lại càng khó. Bằng kinh nghiệm bao năm nay, anh hiểu rằng đằng sau những cám dỗ lớn thường là những cái bẫy khó lường.
"Cô Tần." Lâm Triệt vẫn chưa thể thay đổi cách xưng hô, anh hỏi: "Cô tùy tiện chọn một người để kết hôn, vậy gia đình cô nghĩ sao?" Dù thế nào, không có bậc cha mẹ nào muốn con gái ưu tú của mình tùy tiện lấy một người đàn ông "bình thường" như vậy.
Tần Chi thản nhiên đáp: "Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, họ không liên quan đến tôi."
"Cô có quan hệ không tốt với gia đình à?"