Rắc một tiếng, thân ảnh đổ xuống đất.
Thiếu niên đứng trong bóng tối cong mày, làn da trắng nhợt toát lên vẻ sạch sẽ.
Kiều Miên ngáp dài một cái, đang lúc buồn chán, một con chim gỗ trên bàn bỗng nhiên vỗ cánh: “Gù gù!”
Đây là chim truyền tin, được gọi là điện thoại của giới tu tiên.
“Xin chào, đây là Bạch Kỳ môn, ta là Kiều Miên, sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, nhị sư huynh đang tu luyện, có chuyện gì ngươi cứ nói với ta.”
“Ta, ta là… bờ… sông… đáng sợ… tà, gϊếŧ…!”
“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?”
Kiều Miên chẳng nghe rõ gì cả, thuận tay gõ vào đầu chim truyền tin, con chim truyền tin này có phải lại hết linh khí rồi không, sao tín hiệu kém vậy.
“Mới… đệ tử… cứu…”
Ngay sau đó, chim truyền tin bị cắt đứt liên lạc.
Kiều Miên chỉ nghe loáng thoáng được đại khái, khó khăn tổng hợp lại thông tin.
“Mới, đệ tử, lạc đường, cầu cứu!?”
Kiều Miên đang mơ màng bỗng giật mình tỉnh giấc.
Là đang cầu cứu nàng?
Lúc này, hệ thống đã im lặng từ lâu cũng nhảy ra một dòng nhắc nhở.
[Đinh, đối tượng công lược của cô đã ở trong phạm vi, xin hãy nắm bắt cơ hội công lược.]
Quả nhiên là tiểu sư đệ của nàng đến rồi!
Nàng vội vàng nạp linh khí cho chim truyền tin, lại nhanh chóng khôi phục mạng lưới tu tiên, sau đó gọi lại.
“Alo?!”
Kiều Miên hỏi, “Xin chào? Nghe thấy không?”
Chim truyền tin được kết nối.
Tín hiệu tốt hơn lúc nãy rất nhiều, không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh.
Đầu dây bên kia không trả lời.
Có phải gặp nguy hiểm gì rồi, không tiện lên tiếng không.
Kiều Miên liền hạ giọng: “Vừa nãy là ngươi dùng chim truyền tin gọi ta phải không? Ta là Kiều Miên của Vạn Nguyên Tông, ta có thể giúp ngươi.”
Thiếu niên đang định phá hủy chim truyền tin, nghe thấy câu này, động tác của hắn dừng lại.
Hắn nheo mắt đầy hứng thú, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ xảo quyệt.
Giả làm tân đệ tử gia nhập Vạn Nguyên Tông, hình như cũng khá thú vị.
“Đúng rồi, nếu ngươi không tiện lên tiếng, có thể dùng âm thanh thay thế, gõ một tiếng là đúng, gõ hai tiếng là sai, hoặc là ngươi có thể dùng linh khí xếp thành SOS…”
Kiều Miên vẫn đang vắt óc suy nghĩ, nói không ngừng.
Thiếu niên thấy thú vị, chờ Kiều Miên nói một tràng dài, không còn gì để nói nữa mới nhẹ giọng nói: “Phải, là ta, hiện tại ta đang trốn ở ven sông.”
Giọng nói run rẩy, như thể thật sự gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
Nếu bỏ qua việc hắn đang ngồi xổm bên bờ sông, chậm rãi rửa sạch đôi tay dính máu.
Kiều Miên vừa nghe liền gạt bỏ vẻ an nhàn, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Ngươi ở đó đừng đi đâu cả, bây giờ ta sẽ đến tìm ngươi.”
“Ừm… được.”
Giọng nói của thiếu niên vẫn nhỏ nhẹ, không dám thở mạnh, như thể bị dọa sợ.
Đợi đến khi Kiều Miên để lại lời nhắn rồi chạy ra khỏi môn phái, mới nhận ra, thì ra vừa rồi mình vắt óc suy nghĩ nhiều cách như vậy, rõ ràng hắn có thể nói chuyện mà?