Lạc gia là vốn là thương nhân giàu có ở Dương Châu, mẫu thân nàng lại là danh y lừng lẫy khắp vùng. Một khi vào buồng giam, liền trở thành miếng mồi béo bở trong mắt đám tù nhân. May nhờ mẫu thân thức thời, sớm mua chuộc đám cai ngục, cả nhà mới có thể sống tạm bợ trong tình cảnh này.
Nhưng đó cũng chỉ là "tạm bợ".
Mùa đông giá rét, điều kiện tồi tàn, từ lúc vào đây đến nay, ngay cả quần áo bọn họ cũng không được thay. Với một tiểu thư như Lạc Uyển Thanh, đây đã là cực hình.
Chỉ là, nàng vẫn còn một tia hy vọng.
Đó chính là Giang Thiếu Ngôn, vị hôn phu đã sớm đính ước với nàng vẫn còn đang ở bên ngoài.
Năm năm trước, khi Lạc gia chuyển đến Dương Châu, họ đã cứu được một thiếu niên mất trí nhớ ở vùng ngoại ô Đông Đô. Sau đó, hắn ở lại Lạc gia, dần dần nảy sinh tình cảm với nàng, cuối cùng hai người định hôn ước, dự tính sau năm nay sẽ thành thân.
Hắn làm việc cẩn trọng, lại được phụ thân nàng truyền thụ võ nghệ. Lạc gia từ trước đến nay luôn làm ăn đứng đắn, lần này nhất định là bị kẻ khác hãm hại. Với năng lực của Giang Thiếu Ngôn, sớm muộn gì hắn cũng tìm ra cách minh oan cho Lạc gia và cứu cả nhà nàng thoát khỏi khổ ải này.
Chính nhờ niềm tin ấy, cuộc sống trong ngục đối với nàng không quá khó khăn. Nàng chỉ cần nhẫn nhịn, chờ đợi.
Nàng chờ, chờ mãi, chờ suốt nửa tháng trời.
Mãi đến đêm qua, nàng đột nhiên có một giấc mơ.
Nàng đã mơ thấy tương lai của chính mình.
Trong mơ có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Cuối cùng, Giang Thiếu Ngôn không đến cứu nàng mà chỉ sai một lão nô bộc bên cạnh hắn là lão Trương tới báo tin.
Hắn nói rằng hắn không đủ khả năng để cứu bọn họ. Lạc gia đã xong rồi.
Điều duy nhất hắn có thể làm, lại chính là đưa cho nàng một thanh dao găm sắc bén hoặc một gói thuốc độc có thể gây chết người ngay lập tức.
Lão Trương nói: "Tuy công tử và tiểu thư chưa thành thân, nhưng trong lòng công tử đã sớm coi tiểu thư là thê tử. Giờ biên cương đường xa vạn dặm, công tử chỉ mong tiểu thư giữ trọn tiết hạnh vì người."
Nàng trong mơ tin vào lời ấy.
Nói đúng hơn là, không dám không tin.
Nàng vốn yếu đuối, hèn nhát, không dám đối diện với sự thật rằng mình đã bị phản bội. Thế nên nàng nhận lấy độc dược, thậm chí còn nhờ Trương bá nhắn lại rằng:
"Nói với chàng, ta sẽ không phụ chàng. Ta sẽ luôn đợi."
Sau đó, nàng bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Trên đường đi, nàng lần lượt mất đi cha, mẹ, anh trai, chị dâu, thậm chí cả cháu gái mới lên năm.
Cuối cùng, khi đặt chân đến vùng rừng núi hoang vu nơi Lĩnh Nam, nàng mới nghe tin:
Đông Đô xuất hiện một vị hoàng tử năm xưa mất tích , tên là Lý Quy Ngọc.
Người tìm ra hắn, chính là tiểu thư nhà Thượng thư Hình bộ, Trịnh Bích Nguyệt.
Trịnh Bích Nguyệt vốn là thanh mai trúc mã của hắn. Năm xưa, hoàng tử thất lạc, nàng tìm kiếm khắp nơi. Mãi đến khi cha nàng được triều đình phái đến Giang Nam điều tra vụ án muối lậu, nàng theo cha giải sầu, cuối cùng tìm thấy hoàng tử đã mất trí nhớ.
Vị hoàng tử ấy, được một phú thương nhận nuôi. Vì báo đáp ân tình, hắn đã đính hôn với tiểu thư nhà họ. Nhưng không ngờ, nhà họ Lạc tham lam vô độ, phẩm hạnh bại hoại, cả gan dám buôn lậu muối, tội ác tày trời.
Một gia tộc như thế, sao có thể xứng gả làm chính thê của hoàng tử?
Vì thế, hoàng thượng đặc xá tha chết cho cả nhà Lạc gia, chỉ xử tử kẻ chủ mưu, còn lại toàn bộ người nhà đều bị lưu đày Lĩnh Nam.
Kết cục, tên phú thương đó chết trong lao ngục, cả nhà bị lưu đày, còn hoàng tử và tiểu thư nhà Thượng thư thì trời sinh một cặp, cuối cùng cũng đã thành đôi.
Câu chuyện ấy thật đẹp biết bao.
Chỉ là trùng hợp làm sao, phú thương kia họ Lạc, còn vị hoàng tử kia, tên là Giang Thiếu Ngôn.
Đêm hôm đó, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ.