Xuyên Thành Chị Gái Dương Tiễn, Nhận Na Tra Và Ngộ Không Làm Em Trai

Chương 7

Dương Thiên Hữu đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì. Thấy con gái chăm chú nhìn mấy chậu hoa như vậy, lòng hắn không khỏi vui thầm. Con gái cuối cùng cũng có điểm giống mình rồi, thừa hưởng được phong thái văn nhân tao nhã.

Thế là hắn mỉm cười, lòng tràn đầy vui mừng. Hắn từ từ đi đến trước mặt con gái rồi ngồi xổm xuống. Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một chậu lan rồi kiên nhẫn giảng giải:

"Chậu này là một loại cỏ lan đặc biệt chỉ có trên Hoa Sơn. Nó mọc giữa đất đá sỏi sần, trải qua bao mưa gió vẫn kiên cường sinh trưởng. Vì thế nó tượng trưng cho sức mạnh và phẩm chất kiên cường bất khuất. Giống như Giác Nhi của cha vậy, không chỉ cử chỉ thanh tao, mà còn... ờm... sức khỏe vô biên..."

Dương Thiên Hữu còn chưa nói hết câu. Tiểu Dương Giác đã ngồi bệt xuống đất. Một nàngn tay mũm mĩm chống nạnh, tay kia giơ cao chậu hoa đầy đất. Nàng vui vẻ đưa chậu hoa tới trước mặt Dương Thiên Hữu, vẻ mặt đắc ý như muốn khoe công lĩnh thưởng.

Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của nàng phản chiếu rõ ràng khuôn miệng há hốc vì quá đỗi kinh ngạc của Dương Thiên Hữu. Thậm chí có thể nhìn thấy cả hầu kết đang khẽ run nơi cuống họng hắn...

Tiểu Dương Giác ngước nhìn hắn, giọng non nớt nghiêng đầu.

"Ụa?" Cha ơi, cha nói chậu lan này ạ?

……

Trong sân sau, hơn trăm chậu kỳ hoa dị thảo lớn nhỏ lần lượt được Tiểu Dương Giác nhấc lên. Cứ nhấc một chậu là lại nghe tiếng “ting” báo nhận thưởng của hệ thống.

【Ting, chúc mừng ký chủ nhấc chậu hoa, nhận được Mảnh Lệnh nàngi x1.】

【Ting, chúc mừng ký chủ nhấc chậu hoa, nhận được Mảnh Lệnh nàngi x1.】

【Ting…】

Trên đời này còn âm thanh nào dễ nghe hơn thế nữa chứ? Thế là nàng càng hăng hái nhấc tiếp.

Việc này khiến Dương Thiên Hữu sợ hết hồn. Đây là phong thái của tiên nhân sao? Ngay cả khi thấy đại tiên tử như Dao Cơ lên trời xuống đất, pháp lực cao cường, hắn cũng chưa từng kinh ngạc đến thế. Nhưng Dương Giác vẫn chỉ là một đứa bé sơ sinh thôi mà!

Sợ mình không chịu nổi tài năng thiên bẩm của con gái mà ngất xỉu mất, Dương Thiên Hữu vội dỗ dành:

"Giác Nhi, mệt rồi thì nghỉ chút đi con?"

Nghe vậy, Tiểu Dương Giác cũng ngoan ngoãn dừng tay. Chủ yếu là vì hệ thống bị vặt trụi đến mức cảm thấy nếu cứ tiếp tục, cán cân sức mạnh của nó sẽ sụp đổ mất. Nó bèn chơi trò mất mạng rồi offline luôn.

Không còn tiếng “ting ting” là hết cả động lực. Nàng chỉ đành tiếc nuối nhìn cái lu nước trồng sen đặt giữa sân. Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ đáng thương và tủi thân. Hệ thống chết tiệt, chơi không lại thì nói!

Nhận ra ánh mắt của con gái, Dương Thiên Hữu nhắm chặt mắt lại. Hắn vội vỗ nhẹ tấm lưng mềm mại của Dương Giác, dịu dàng dỗ dành:

"Cái lu đó chứa đầy nước, nặng phải đến ba bốn trăm cân đấy. Giác Nhi còn nhỏ, lớn lên rồi hẵng chơi nhé?"

Nói câu này đến chính Dương Thiên Hữu cũng thấy chột dạ. Cứ theo cái đà con gái vừa sinh ra đã biết bò, mười ngày tuổi đã làm nên kỳ tích cử tạ này, hắn cảm thấy cái ngày nàng nhấc lu nước gọi “Cha ơi” trước mặt mình có lẽ không còn xa nữa.