"Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, anh đương nhiên không thể bỏ lỡ." Chàng trai trong tay cũng ôm một bó hoa tươi rực rỡ.
Khi đưa bó hoa cho cô, anh nhẹ nhàng liếc nhìn bó hoa mà Giang Vọng Thư đang ôm trong ngực, không để lộ cảm xúc.
Hạ Vân Bình cũng vội vàng đi theo gọi: "Anh Giang Dữ vẫn khỏe ạ."
Giang Dữ lạnh nhạt liếc anh một cái, vẻ mặt ôn hòa vừa rồi không còn chút gì, chỉ còn lại vẻ cao ngạo và thờ ơ, thiếu chút nữa là coi anh như không khí.
Hạ Vân Bình tức giận mà không dám nói gì.
Dù sao thì vị anh vợ này thật sự không dễ chọc, anh cũng không thể trêu vào.
Giang Dữ chính là kiểu con nhà người ta trong giới nhà giàu, tuy tuổi còn trẻ, nhưng sớm đã đứng ở vị trí cao, chỉ có thể khiến bọn họ, những người cùng thế hệ ngưỡng mộ nhìn lên.
Mẹ anh vô số lần dặn dò Hạ Vân Bình, nhất định phải có quan hệ tốt với Giang Dữ, có được một mối quan hệ thông gia như vậy, đối với nhà Hạ có lợi ích cực lớn.
Nhưng anh vợ tương lai căn bản không vừa mắt anh.
So sánh ra, đãi ngộ của anh ở chỗ Giang Vọng Thư, quả thực có thể nói là như tắm mình trong gió xuân.
Đối với thái độ coi thường của Giang Dữ, Hạ Vân Bình không phục lắm, dù sao anh tuổi còn trẻ, ai có thể nói mấy năm sau, anh nhất định sẽ kém Giang Dữ?
Chỉ tiếc, loại lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu nói ra, dễ bị người cười nhạo.
Hai anh em này ở bên nhau, từ trước đến nay không có chỗ cho anh chen vào nói, Hạ Vân Bình cũng là một thiếu niên tâm cao khí ngạo, lúc này không muốn lại tự rước lấy sự khó chịu, rất thức thời cáo từ rời đi.
Đợi Hạ Vân Bình đi rồi, Giang Vọng Thư mới thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đem bó hoa tươi mà đối phương vừa đưa đặt ở bên cạnh một cái bàn nhỏ không dùng đến.
Ai muốn lấy thì lấy.
Khi còn nhỏ, hai người rõ ràng đều khinh thường cuộc hôn ước này, còn đạt thành công trở thành đồng minh, nhưng mấy năm nay, cũng không biết dây thần kinh nào của Hạ Vân Bình bị chập, bắt đầu đóng vai "tình thánh", thật sự khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Đúng là mấy cô cậu học sinh cấp ba, nói chuyện yêu đương nghe thật trẻ con, còn động tí là "vị hôn thê, vị hôn phu" nghe thật sến súa, khiến người ta cảm thấy mình già đi mấy chục tuổi.
Giang Dữ nhìn thoáng qua bó hoa bị vứt trên bàn: "Em có hẹn gì sau không, hay là về nhà luôn?"
Giang Vọng Thư vừa gỡ đồ trang sức trên đầu vừa nói: "Về nhà luôn, anh chờ em một chút, em đi tẩy trang thay đồ đã."