Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn không quen với cảm giác bị mọi người chú ý, mỗi lần đứng trên sân khấu, vẫn theo bản năng nghiêng người né tránh, ngón trỏ và ngón giữa móng tay theo quán tính chạm vào phần da giữa ngón cái và ngón trỏ, sau đó lại buông ra.
Cảm giác đau nhẹ, khiến cô ngay lập tức tập trung tinh thần, càng dễ dàng chuyên tâm vào biểu diễn.
Rất ít người để ý đến những động tác thể hiện sự căng thẳng theo thói quen của cô, bởi vì trên sân khấu, cô thật sự quá đẹp.
Giang Vọng Thư hôm nay mặc một bộ lễ phục váy dài bằng lụa đỏ, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, lại càng tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to xinh đẹp tự nhiên mang theo ý cười, ánh mắt lưu chuyển, đẹp đến rung động lòng người.
Ngồi ngay ngắn trước cây dương cầm, Giang Vọng Thư chỉ để lộ cho người xem nửa khuôn mặt, nhưng bờ vai thon thả, chiếc cổ cao ráo, vòng eo nhỏ nanh đến mức một tay có thể ôm hết, ngược lại càng khiến người ta tò mò.
Thiếu nữ vừa bước vào tuổi trưởng thành, đã tràn ra vẻ đẹp tuyệt trần, đoan trang, kiều diễm, quyến rũ, kiêu sa, nhiều tính cách đặc biệt hoàn mỹ hòa quyện trên người cô.
Cô phảng phất sinh ra để đứng trên đỉnh cao của tháp ngà.
Cho đến khi tiếng dương cầm cùng Giang Vọng Thư khuất dần vào bóng tối, ánh đèn hoàn toàn chuyển sang người vũ công đang nhảy múa trên sân khấu, người xem mới không thể không rời mắt khỏi cô, chuyên tâm thưởng thức những điệu múa uyển chuyển và tiếng đàn động lòng người.
Khi bản nhạc kết thúc, vũ công vẫn ở lại trên sân khấu, Giang Vọng Thư đã lặng lẽ rời đi, đến khi ánh đèn lại sáng lên, mọi người mới phát hiện, một bên sân khấu, chỉ còn lại một cây dương cầm trống không.
Mỹ nhân biến mất không một tiếng động, không ít người tiếc nuối thở dài.
Khi Giang Vọng Thư đi xuống sân khấu, có một chàng trai tuấn tú, ôm một bó hoa tươi lớn, rực rỡ, đang đợi ở bên bậc thang.
Giang Vọng Thư dừng bước chân, nhận lấy hoa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
"Tặng hoa cho vị hôn thê, vốn dĩ là việc anh nên làm." Hạ Vân Bình mang theo nụ cười trên mặt, rất lịch thiệp đưa tay ra, đỡ Giang Vọng Thư xuống cầu thang.
Bàn tay trắng nõn dừng lại trên bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh, hình ảnh đẹp như mộng.
Cảnh tượng này vừa lúc bị một nữ sinh của câu lạc bộ nhϊếp ảnh chụp được, sau đó trong lòng cô ấy phát ra một tiếng "Á" thét chói tai.