Cậu ta muốn tuyệt vọng, nhưng không dám nói.
Dù gì thì cũng là nghệ sĩ trong giới giải trí, cậu ta phải giữ hình tượng, không thể tùy tiện đánh giá đồng nghiệp.
Nhưng Lý Hi Linh thì chẳng quan tâm giữ kẽ, cô ta vừa nghe thấy chỉ còn lại Sở Tích, lập tức há hốc mồm, phun ra một câu cực kỳ thiếu tinh tế:
"CÁI GÌ?! Chỉ còn Sở Tích thôi á?!"
"Đầu óc cô ấy không đủ dùng mà! Tôi còn nghe nói cô ấy chỉ học hết cấp hai hay cấp một gì đấy! Chữ còn nhận không xong thì làm sao mà hiểu được bài toán này?!"
Sở Tích là người cuối cùng bước vào căn phòng.
Đến khi chuyển đến góc quay cá nhân của nàng, khán giả đã bắt đầu thấy nhàm chán.
[Buồn nôn, người phiền phức nhất đến rồi.]
[Chương trình chọn người không thể có chút tiêu chuẩn sao? Đã ra câu đố trí tuệ thì mời Sở Tích làm gì chứ?]
[Chuyển góc quay ra ngoài xe được không? Tôi thà nghe bốn người kia tán gẫu còn hơn nhìn Sở Tích trả lời câu hỏi!] [Không muốn xem +1, mỗi giây đều mong Sở Tích rời khỏi chương trình!]
Đạn mạc toàn là những lời lẽ tiêu cực, nhưng Sở Tích không thể nhìn thấy chúng. Dù có thấy, cô cũng chẳng bận tâm đến những định kiến nông cạn ấy.
Sau khi nghe xong câu đố từ hai NPC mặc đỏ và xanh, cô vẫn giữ nguyên tư thế và biểu cảm như lúc lắng nghe, sắc mặt không đổi.
Bờ môi khẽ nhếch, một tiếng cười nhẹ mang theo ý vị khó lường vang lên.
Hai NPC nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc. Bốn người chơi trước không ai có phản ứng như nàng.
Khán giả trên đạn mạc đồng loạt gõ phím, chế giễu rằng Sở Tích chắc chắn là kẻ "đầu rỗng", đến câu hỏi cũng chẳng hiểu nổi. Họ khẳng định đây là một câu đố logic khó, tổ chương trình đã làm khó một "mù chữ" rồi.
Chỉ thấy Sở Tích thò tay vào túi, lấy ra một đồng xu, kẹp giữa hai ngón tay. Cô cười nhàn nhạt với hai NPC: "Nếu vậy, hãy để đồng xu quyết định đi."
Lời vừa dứt, phối hợp với dáng vẻ cao thâm khó đoán kia, khán giả cười đến lăn lộn: [Đúng là hành động của kẻ mù chữ.]
[Không đùa chứ, cô có bệnh à? Tung đồng xu mà cũng diễn được? Còn tưởng cách này thông minh lắm sao?]
[Buồn cười chết mất, còn tưởng có chiêu gì cao tay. Làm màu dữ lắm, cuối cùng toàn là trò ngốc nghếch!]
[Hahaha, rõ ràng là không hiểu đề, đang diễn thôi!]
[Đoán mò chứ gì, phí lời, diễn trò lố thật.]
Sở Tích búng đồng xu lên, đồng xu xoay tít trên không trung vài vòng rồi rơi xuống. Cô nhanh như chớp chụp lại, nắm chặt trong tay.
Cô đưa nắm tay ra trước, nhàn nhạt cất giọng: "Giờ đồng xu ở trong tay tôi, cứ để số phận quyết định. Mặt số đại diện cho hộp đỏ, mặt hoa đại diện cho hộp xanh. Tôi chọn hộp có mặt úp vào lòng bàn tay."
NPC áo đỏ đáp: "Không vấn đề, cô có thể chọn bằng bất kỳ cách nào."
"Được rồi, giờ công bố kết quả."
Sở Tích mở lòng bàn tay, đồng xu hiện ra với mặt số hướng lên. Nghĩa là mặt áp lòng bàn tay là mặt hoa.
Cô đã chọn hộp xanh.
NPC áo xanh lập tức đưa chiếc hộp sau lưng ra cho cô. Sở Tích nhẹ nhàng mở hộp.
Bên trong… trống rỗng.
NPC áo xanh tiếc nuối nói: "Rất tiếc, ngươi đã chọn sai hộp. Mời rời khỏi ngay."
Sở Tích khẽ cong khóe môi, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Ồ?"
"Quên nói cho các người biết... Bên ngoài có một đoàn xiếc, đồng xu này là tôi vừa nhặt được sau khi xem màn ảo thuật."
"?!"
Hai NPC lập tức biến sắc, ánh mắt dán chặt vào đồng xu.
"Đây là đạo cụ ảo thuật à? Không lẽ..."
Sở Tích khẽ xoay đồng xu trong tay. Mặt còn lại hiện ra trước mắt mọi người…cũng là mặt số!
Cô nhìn hai NPC đang cứng đờ tại chỗ, nhếch môi: "Xin lỗi nhé, đồng xu này không có mặt hoa, cả hai mặt đều là số."
NPC áo đỏ há miệng, mặt ngớ ra. Hiển nhiên hắn chưa được đạo diễn huấn luyện cách xử lý tình huống này.
Nếu Sở Tích chọn mặt số, tức là theo quy tắc, hắn phải giao hộp đỏ cho cô?
Nhưng... nhưng mà...
Nhìn dáng vẻ lúng túng và hoảng hốt kia, Sở Tích lập tức hiểu…cô đoán đúng rồi.
Sở Tích nhẹ nhàng thu đồng xu lại, vừa cười vừa nói với hai NPC: "Nhìn xem, tâm tư các người đều hiện rõ trên mặt. Thực ra, ngay từ đầu, cả hai chiếc hộp đều rỗng, đúng không? Bất kể tôi chọn hộp nào, đều sẽ thấy trống rỗng, khiến tôi tưởng rằng tiền ở trong hộp còn lại, giống như cách các người nhìn đồng xu vậy."
Cô nhấn từng câu chậm rãi, ánh mắt hai NPC dần hiện vẻ kinh ngạc, bởi cô nói trúng phóc! Đạo cụ đều là hộp rỗng, đúng như kịch bản đạo diễn đã dặn: không ai sẽ nhận được tiền, tất cả chỉ là một trò chơi tâm lý.
Thế nhưng, Sở Tích không những không rơi vào bẫy mà còn lật ngược thế cờ, phơi bày toàn bộ mánh khóe! Hai NPC cứng họng, kịch bản của họ bị lật tẩy ngay tại chỗ.
Sở Tích thong dong bước tới hộp đỏ phía sau NPC áo đỏ, nhẹ nhàng búng ngón tay mở nắp. Máy quay bắt cận cảnh bên trong, quả nhiên trống rỗng.
Cô chỉ vào chiếc hộp, ánh mắt đối diện ống kính: "Như tôi nói, chẳng có đồng nào cả."
Hai NPC đứng đờ người, hoàn toàn mất khả năng phản bác. Mọi thứ đều đúng như cô đã vạch trần!
Khán giả trong phòng livestream choáng váng, đạn mạc phủ kín dấu hỏi: [??????????]
[Ối trời, Sở Tích vừa làm gì thế kia????]
[Khoan, chẳng phải bảo Sở Tích ngốc sao??? Đầu óc kém cơ mà???]
Mọi người bàng hoàng. Kẻ bị chê cười là "mù chữ" lại là người duy nhất nhìn thấu trò lừa của chương trình, thậm chí còn dùng chính mánh khóe của tổ đạo diễn để phản đòn!
Ngay cả khán giả có "tầm nhìn thượng đế" cũng chỉ nhờ gợi ý của cô mà hiểu được trò bịp bợm này.
[Giờ thì tôi hiểu vì sao mấy người trước đều chọn hộp rỗng.]
[Trời, đạo diễn chương trình này là người làm ‘Cực Hạn Sinh Tồn’ hả???]
[Hóa ra là ông ta! Bảo sao chiêu trò hành hạ người chơi lại quen thuộc đến vậy!]
[Hahahaha, thì ra là đạo diễn của ‘Cực Hạn Sinh Tồn’! Ai chẳng biết ông ta từng khiến bao nghệ sĩ khổ sở, còn có người từng đăng Weibo mắng là ‘lão hồ ly’ nữa cơ, tôi cười muốn xỉu.]