Bạch Nguyệt Quang Của Bệnh Kiều

Chương 7

Giữa cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi, xương cốt. Cố Tích Tích hoảng hốt muốn thoát khỏi cơn mộng mị, nhưng lại không thể nào tỉnh dậy. Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm đột ngột phá tan sự tĩnh lặng: "Là ta."

Ngụy Khiêm. Hắn đến rồi.

Nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc dâng đến cực điểm, Cố Tích Tích giật mình giãy giụa, lập tức mở bừng mắt.

Trên giấy dán cửa sổ hiện lên một mảng xanh xám nhàn nhạt, trời sắp sáng rồi.

Ánh sáng yếu ớt vẽ nên bóng dáng cao gầy của Ngụy Khiêm, hắn đứng bên giường cúi đầu nhìn nàng.

Cố Tích Tích siết chặt chăn, nghiến răng vươn tay, định sờ lấy con dao găm nàng đặt dưới gối từ tối qua. Nếu hắn dám bắt nàng đi, nàng nhất định liều mạng với hắn!

Dưới ánh sáng lờ mờ, giọng nói trầm thấp của Ngụy Khiêm vang lên: "Có chút biến cố, có lẽ..."

Hắn nhìn nàng dưới ánh bình minh, gương mặt rực rỡ, đôi mắt mang theo chút ngái ngủ, gò má nhuộm sắc hồng, đôi môi mềm mại như trái chín tươi óng ánh sắc nước, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, tựa như có thứ gì đó chợt siết chặt tim hắn.

Khoảnh khắc ấy hình ảnh kia lại bất giác hiện lên trước mắt, nàng không mảnh vải che thân trong vòng tay hắn, khẽ gọi hắn: "Thối Tư…”

Nhịp thở bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng ngay sau đó Ngụy Khiêm nhận ra sự sợ hãi trong mắt nàng.

Nàng sợ hắn. Vì sao?

Rõ ràng hôm qua chính nàng là người kéo tay áo hắn, dịu dàng quyến luyến gọi hắn "Thối Tư" như vậy.

Toàn thân nóng rực tức khắc lạnh xuống, ánh mắt Ngụy Khiêm tối sầm lại, khóa chặt trên người Cố Tích Tích, chăm chú dò xét từng biến hóa nhỏ trong cảm xúc của nàng. Giọng hắn khàn khàn nói nốt vế sau: "... hôn kỳ có lẽ phải hoãn lại."

Cố Tích Tích khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngây ra một lúc: "A?”

Trong phút chốc tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.

Việc Ngụy Khiêm nói muốn hoãn hôn kỳ chỉ có một khả năng, Hoàng đế không ổn rồi.

Giấc mơ quái lạ kia, hóa ra thật sự là một điềm báo!

Nàng đã cược đúng.

Cố Tích Tích thoáng hoang mang truy hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Khiêm vẫn chăm chú nhìn nàng, giọng nói càng lúc càng trầm tĩnh: "Đến lúc đó nàng sẽ biết."

Cố Tích Tích mơ hồ hiểu ra nhưng lại có chỗ chưa rõ.

Nếu hắn đã nói vậy, vậy chắc chắn là Hoàng đế sắp không xong.

Nhưng ngay cả ngoại tổ mẫu cũng chưa truyền tin gì đến, vì sao hắn lại biết sớm như thế?

Chẳng lẽ là thông qua Lệ Thủy công chúa? Dù sao thì Nhuận quận vương Yến Thuấn sắp kế vị chính là đệ ruột của Lệ Thủy công chúa.

Ngay lúc này đột nhiên có một luồng hơi lạnh như rắn độc bám lấy, khiến Cố Tích Tích vô thức ngước mắt lên theo bản năng, lập tức đối diện với ánh mắt sắc bén, dò xét của Ngụy Khiêm.

Tim nàng siết chặt, vội vàng vươn tay níu lấy tay áo hắn, khẽ giọng nói: "Thối Tư, ta đợi chàng."

Ngụy Khiêm lùi một bước, ống tay áo trượt khỏi tay nàng.

Hắn vẫn dõi theo nàng, trong mắt bớt đi vài phần lạnh lùng, giọng trầm thấp: "Bên ngoài loạn lạc, hôm nay đừng ra ngoài.”

"Được." Cố Tích Tích ngoan ngoãn gật đầu trên gối: "Ta nghe chàng."

Trong tai Ngụy Khiêm, giọng nàng mang theo chút mơ hồ ngái ngủ, thấp thoáng vẻ lười biếng, không giống như giọng điệu mềm mại thường ngày, lại ngoài ý muốn hấp dẫn đến lạ lùng. Mà dáng vẻ nàng ngoan ngoãn gật đầu trên gối, càng khiến hắn không thể cưỡng lại, chỉ trong thoáng chốc hắn lại nhìn thấy hình bóng tiểu cô nương non nớt, phấn điêu ngọc trác năm nào.

Một nơi nào đó trong lòng hắn lại bắt đầu ngứa ngáy, xen lẫn nghi hoặc khiến Ngụy Khiêm có chút không thích ứng. Ánh mắt hắn thoáng tối lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Ta đi đây.”

Nếu không đi, hắn sẽ không nỡ rời đi mất.

Không đợi Cố Tích Tích trả lời, hắn đã sải bước đến bên cửa sổ, đẩy ra nhảy một cái, chớp mắt đã biến mất vào làn sương sớm ngoài kia.

Căn phòng lập tức trở nên yên ắng, những chuyện vừa diễn ra, thoáng chốc như một giấc mộng.

Cố Tích Tích ngơ ngẩn nằm một lúc rồi mới siết chặt dao găm, đứng dậy bước đến bên cửa sổ.

Trong ánh sáng xám nhạt buổi sớm, mọi thứ đều yên bình, không lưu lại bất cứ dấu vết nào chứng tỏ đã từng có người đến đây. Nhưng cảm giác bất an như bị rắn độc rình rập, vẫn không hề tan biến.

Nàng luôn cảm thấy, ở nơi nàng không nhìn thấy được, có một đôi mắt vẫn âm thầm theo dõi nàng.

Cố Tích Tích cẩn thận nhét lại con dao găm dưới gối, thay y phục, vội vàng đi đến phòng của La thị.

Ngoài cửa sổ, một bóng người lướt qua, Ngụy Khiêm đi rồi lại quay lại.

Hắn nhấc gối lên, nhìn thấy con dao găm chưa từng rút khỏi vỏ.

Thì ra vừa nãy, bàn tay nàng đặt dưới gối là vì thứ này.



Trong phòng của La thị.

Cố Hòa đang thay y phục ở gian trong, La thị vừa ngồi xuống chuẩn bị chải đầu thì thấy Cố Tích Tích bước vào, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại dậy sớm thế?"

Con gái bà vốn quen thói lười biếng, trời sáng rõ rồi mới chịu rời giường, số lần dậy sớm như vậy quả thực đếm trên đầu ngón tay.

Lại thấy sắc mặt nàng hơi khó coi, tóc còn chưa chải, xõa tán loạn xuống vai, càng lộ ra vẻ dày dặn mềm mại của suối tóc. La thị đưa tay kéo nàng ngồi xuống trước gương, nói: "Để ta chải tóc cho con trước, đã lớn thế này rồi, còn để tóc tai rối bù chạy lung tung."

Cố Tích Tích nghiêng mặt ghé sát tai mẫu thân, khẽ thì thầm: "Mẹ, Ngụy Khiêm vừa đến.”