Hơn nữa, khoảng cách giữa giới thương nhân và giới công tử danh môn thượng lưu quá xa, nên Hạ Thư Hòa không có cơ hội biết nàng là ai.
"Được tiếp đón công tử là vinh hạnh của ta." Hạ Thư Hòa mỉm cười nói.
Hạ Thư Hòa dẫn đường phía trước, Tô Ngọc và Lục Xuyên đi qua cửa tiệm, tiến thẳng vào hậu viện. Mặt tiền phía trước đã được mở rộng, chỗ ở phía sau cũng được mở rộng theo không ít.
Nhà cửa dường như vừa mới được tu sửa, tuy không lớn nhưng vô cùng tinh tế, từng chi tiết đều toát lên sự tỉ mỉ.
Hạ Thư Hòa chưa bao giờ nói về thân thế của mình, nhưng chỉ nhìn vào mức độ tinh tế trong cuộc sống của hắn, có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải người nghèo. Không chỉ là tiểu phú, mà ít nhất cũng là đại phú, hơn nữa còn là phú quý qua nhiều thế hệ.
"Không biết công tử sẽ đến, nên ta chưa chuẩn bị trước." Hạ Thư Hòa nói, "Xin công tử hãy tạm ngồi trong phòng khách, ta sẽ lập tức sai người thu dọn phòng chính."
"Không cần phiền như vậy, cứ dọn một gian phòng trống là được rồi." Tô Ngọc mỉm cười nói, "Gặp chút rắc rối nhỏ, ta muốn tìm chỗ trốn một lát."
"Như vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho công tử rồi sao?" Hạ Thư Hòa nói.
"Ta không thích ở trong phòng của người khác." Tô Ngọc mỉm cười đáp.
Đây cũng là sự kén chọn của nàng. Phòng có người ở lâu, dù có xông hương đến đâu cũng sẽ để lại mùi. Nếu chỉ đến thăm chốc lát thì không sao, nhưng nếu phải ở cả một ngày, thì thật là khó chịu.
"Ta hiểu rồi." Hạ Thư Hòa nói, "Ta sẽ lập tức sai người thu dọn Đông sương phòng, nơi đó vẫn để trống, chỉ là có hơi ít đồ đạc."
"Không sao cả." Tô Ngọc mỉm cười đáp.
Hạ Thư Hòa dẫn Tô Ngọc và Lục Xuyên đến phòng khách nghỉ ngơi, sau khi dâng trà và điểm tâm, liền gọi gia nhân đi thu dọn sương phòng.
"Vị ngon đấy." Tô Ngọc nếm một miếng bánh đậu xanh, nhận xét một cách nghiêm túc.
Hương vị quả thật rất ngon, hơn nữa không giống vị của kinh thành, hay nói cách khác, không phải hương vị miền Bắc.
Đúng lúc ma ma mang khay trái cây lên, Lục Xuyên mỉm cười hỏi: "Ma ma, bánh này mua ở đâu vậy? Ngon quá!"
Ma ma cười đáp: "Không phải mua đâu, là ta làm đấy."
"Ma ma thật khéo tay!" Lục Xuyên mỉm cười nói, "Có thời gian thì dạy ta nhé, để ta làm cho chủ tử nhà ta ăn."
"Đâu phải ta khéo tay, là ông chủ dạy ta đó. Ta mới học được có bảy phần bản lĩnh thôi." Ma ma cười nói, "Cô nương muốn học thì hỏi ông chủ xin công thức, chỗ ngài ấy có rất nhiều bí quyết làm điểm tâm đấy."
"Người ta vẫn nói quân tử xa rời nhà bếp, không ngờ ông chủ Hạ lại chẳng câu nệ như vậy." Tô Ngọc mỉm cười nói.
Thấy Tô Ngọc có vẻ quan tâm đến Hạ Thư Hòa, Lục Xuyên liền kéo ma ma lại trò chuyện. Ví dụ như Hạ Thư Hòa không dùng nha hoàn, chỉ sai bảo sai vặt và ma ma, ngoài chuyện làm ăn thì chưa từng ra ngoài, cũng không có bạn bè qua lại.
Một lòng một dạ vì cửa tiệm, không gần nữ sắc, cũng không gần nam sắc, người nhà bạn bè đều không có. Tất cả thời gian chỉ dành cho công việc, công việc, và công việc.
"À Lục tỷ tỷ."
Đang nói chuyện thì tiểu nhị phía trước vén rèm bước vào, tay cầm một phong thư, "Thư đến rồi."
Tô Ngọc lập tức vui mừng, Lục Xuyên tiến lên nhận thư, đưa cho tiểu nhị một nắm tiền đồng, "Cảm ơn nhé."
Sau khi nhận thư, Lục Xuyên liền bảo ma ma và tiểu nhị lui xuống. Đợi hai người đi xa, cô mới chuyển thư cho Tô Ngọc.
"Cuối cùng cũng đến rồi." Tô Ngọc khẽ thở phào, hai tháng chờ đợi khiến nàng có chút sốt ruột.
Lục Xuyên mỉm cười dâng thư lên, nói: "Ta đã bảo mà, thư nhất định sẽ đến thôi."
"Miệng ngươi đúng là khéo nói." Tô Ngọc mỉm cười, mở niêm phong, chăm chú đọc thư.
Nét chữ quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Không rõ là hương mực, hay mùi giấy, hoặc có thể là cả hai. Mỗi lần mở thư ra, Tô Ngọc đều có cảm giác thư thái và yên lòng.
Chưa từng gặp mặt, không biết thân phận của nhau, chỉ đơn thuần trao đổi qua từng phong thư mà hiểu về đối phương.
Từ thơ ca, đến những câu chuyện trên trời dưới đất, rồi đến những trao đổi về ẩm thực và trà cụ. Hai năm trôi qua, rõ ràng là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, vậy mà Tô Ngọc lại cảm thấy đối phương là một người bạn, người bạn tốt nhất của nàng.
"Hóa ra là có việc phải đi xa." Tô Ngọc lẩm bẩm khi đọc thư, "Chẳng trách thư trước có vẻ kỳ lạ, giống như đã được viết từ lâu rồi."
Nội dung thư rất ngắn, có thể thấy được sự vội vã của đối phương. Đại khái là người kia có việc phải ra ngoài vài tháng, không tiện gửi thư. Đợi người đó trở về rồi, sẽ kể chuyện phong thổ nơi đất khách quê người.
"Giờ thì cô nương yên tâm rồi chứ?" Lục Xuyên cười nói, "Ta đã bảo rồi, người mà cô nương để tâm như vậy, chắc chắn cũng sẽ để tâm đến cô nương."
Hầu hạ Tô Ngọc bao năm nay, cô đã chứng kiến cô nương nhà mình kết giao vô số bằng hữu. Có người luận thơ, có người bàn triết lý, cũng có những người chỉ đơn thuần ăn chơi hưởng lạc.
Những người bạn này, không phải Tô Ngọc không trân trọng, nhưng so với người bạn bút đàm này, hoặc nói đúng hơn là không thể so sánh được.
"Đương nhiên rồi." Tô Ngọc mỉm cười, cẩn thận cất thư đi.
Nhân duyên giữa người với người quả thật kỳ diệu.
Họ quen nhau, từ một góc độ nào đó, giống như là ý trời.
Hai năm trước, hiệu sách vừa khai trương, dù lỗ nặng nhưng văn chương của Tô Ngọc thực sự rất hay, chỉ là nàng định vị sai đối tượng độc giả.
Tô Ngọc không có khái niệm về tiền bạc, mở tiệm chỉ nghĩ mọi thứ phải dùng hàng tốt nhất. Từ trang trí cửa tiệm đến giấy in ấn đều là thượng hạng, dẫn đến giá thành một cuốn sách lên đến năm lượng bạc.
Tiểu thuyết truyền kỳ vốn không được giới sĩ đại phu thượng lưu đón nhận, dân thường muốn mua tiêu khiển thì giá lại quá cao.
Thế nên sách bị tồn kho, tiệm sách lại càng vắng vẻ. Vốn tính tình phóng khoáng, Tô Ngọc nghĩ đã bán không được thì cứ tặng.
Không ngờ sách được tặng lại nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt, rất nhiều độc giả gửi thư đến hiệu sách.
Những bức thư nhiệt thành của độc giả đã tiếp thêm niềm tin cho Tô Ngọc.
Và rồi, nàng nhận được một bức thư, có lẽ đó là một bức thư của người hâm mộ. Nhưng trong thư không viết người gửi là ai, cũng không nói là gửi cho nàng, mà trông giống như một bức thư viết ngẫu hứng không có địa chỉ cụ thể.