Tóm lại, phải nhanh chóng gả Tô Mai đi.
Tin tức truyền đến Thính Vũ Lâu, Tô Ngọc khẽ thở dài, đặt cuốn sách trong tay xuống rồi dặn Lục Xuyên: "Chuẩn bị xe, chúng ta ra ngoài."
Lục Xuyên lại có vẻ do dự, khuyên nhủ: "Chuyện hôn sự của Tam cô nương và Hạ lục gia… Việc lớn thế này chắc chắn không giấu nổi, bên ngoài sẽ có không ít lời ra tiếng vào."
Hôn sự của tỷ tỷ lại đổi thành muội muội, một tin tức chấn động như vậy sao có thể che giấu được?
Tô Ngọc và Hạ Anh cũng được xem là bạn bè trong cùng một vòng giao du. Nếu ra ngoài gặp các công tử thế gia không quen biết lắm, chắc chắn họ sẽ hỏi thăm. Còn nếu gặp người quen, lại càng phiền phức hơn, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?
"Thế ngươi nghĩ ta ở nhà thì có thể trốn tránh được à?" Tô Ngọc thở dài nói, "Mẹ, bà nội, Nhị thẩm, Nhị ca, có ai sẽ buông tha cho ta chứ..."
Tô Thiên Hựu và Quan thị đau đớn đến mức muốn chết đi, dù người khác có muốn biết nguyên nhân cũng không tiện hỏi thẳng họ. Nàng lập tức trở thành người duy nhất có thể dò hỏi chuyện này.
Dù đều là người trong nhà, nhưng chuyện đáng xấu hổ của Tô Mai, nàng thực sự không muốn nhắc đến.
"Cô nương suy nghĩ chu toàn." Lục Xuyên nói vậy, nhưng trong lòng lại không cho là thế. Chuyện lớn thế này, tránh được nhất thời, cũng không tránh được cả đời. "Tam cô nương và Hạ lục gia..."
Tuy cô là nha hoàn tâm phúc của Tô Ngọc, nhưng Tô Ngọc chưa từng nhắc đến chuyện giữa Tam cô nương và Hạ lục gia. Trong phủ càng không có chút tin tức nào, nội tình ra sao cô hoàn toàn không biết.
Bọn hạ nhân dù có thì thầm sau lưng cũng chỉ là phỏng đoán, chắc chắn là Tô Mai và Hạ Anh đã xảy ra chuyện gì đó nên mới phải miễn cưỡng như vậy. Nhưng cụ thể ra sao thì chẳng ai biết.
"Ngươi im miệng đi, nếu để Tam phu nhân biết được, coi chừng mất lưỡi đó." Tô Ngọc nói.
Quan thị quản gia nhiều năm, gia quy rất nghiêm. Chuyện của Tô Mai ầm ĩ đến mức này, người biết rõ chỉ có vài tâm phúc, bọn hạ nhân cùng lắm cũng chỉ là suy đoán lung tung.
Dù vậy, vào lúc này, nếu để Quan thị nghe thấy những lời bàn tán đó, chỉ e bà sẽ lập tức nổi trận lôi đình.
"Chỉ là... trong vòng mười lăm ngày đã phải thành thân, có phải quá gấp gáp không?" Lục Xuyên biện bạch, "Tam phu nhân chỉ có một cô con gái, chẳng phải quá ấm ức sao?"
Tô Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đính hôn với Hạ gia đã lâu, ta đoán hai nhà đều đã chuẩn bị cho hôn sự rồi."
Hôn sự giữa nàng và Hạ Anh từng bị trì hoãn do để tang. Dù trong thời gian tang chế không thể thành thân, nhưng các công việc chuẩn bị vẫn có thể tiến hành trước.
Theo nàng biết, Quan thị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Giờ đổi tân nương, đồ đạc vẫn có thể dùng như cũ.
Đề xuất tổ chức hôn lễ trong vòng mười lăm ngày cũng là do Hạ lão gia suy tính kỹ càng. Cái bụng của Tô Mai không thể chờ thêm được nữa, nếu kéo dài, đợi đến khi Nhị lão thái gia dẫn Nhị lão gia khải hoàn hồi triều, với tính khí của ông, chỉ e sẽ trực tiếp lấy mạng Hạ Anh.
Gạo đã chín thành cơm, đến lúc đó, dù Nhị lão thái gia có tức giận, cũng không thể bắt cháu gái mình phải thủ tiết cả đời.
"Vậy cô nương chẳng phải..." Lục Xuyên không nói tiếp, chỉ cảm thấy Tô Ngọc thật xui xẻo.
Đã mười tám tuổi, vị hôn phu lại chạy mất, hồi môn chuẩn bị sẵn cũng phải nhường cho em gái. Cứ kéo dài thế này, chẳng phải sẽ trở thành ế chồng sao?
Tô Ngọc nói: "Ngươi cảm thán như vậy, nếu để người khác nghe thấy, còn tưởng ta luyến tiếc lắm. Chẳng qua chỉ là một Hạ Anh, hai mươi tuổi mới đỗ Thám hoa, có tiền đồ gì đáng nói đâu."
"Phụt~" Lục Xuyên lập tức bật cười, nói: "Cả kinh thành chỉ có cô nương mới dám nói vậy. Đèn sách đến bạc đầu, biết bao người đến bốn mươi tuổi mới đỗ cử nhân. Hai mươi tuổi đỗ Thám hoa, đã là rồng phượng trong loài người rồi."
"Cha ta mười lăm tuổi đỗ Trạng nguyên, hai mươi tuổi trấn thủ biên cương, đánh cho Bắc Tề kinh hồn bạt vía, đến nay vẫn không dám xâm phạm. Hai mươi lăm tuổi vào Nội các, trở thành trọng thần triều đình. Xuất tướng nhập tướng, văn võ song toàn, là người đứng đầu Đại Chu." Tô Ngọc nói, trong giọng điệu mang theo sự kiêu hãnh.
Tô Thiên Dực là niềm kiêu hãnh của nàng, cũng là niềm kiêu hãnh của Tô gia, thậm chí là niềm kiêu hãnh của cả Đại Chu.
Có một người cha xuất sắc như vậy, làm sao nàng có thể không kiêu ngạo, không tùy ý?
Lục Xuyên cũng phụ họa: "Lão gia lợi hại nhất, lợi hại nhất luôn."
"Hơn nữa, Hạ Anh hai mươi tuổi đỗ Thám hoa thì có gì ghê gớm chứ. Nhị ca ta mười tám tuổi đã đỗ Trạng nguyên, cũng chính là năm nay, cùng khoa với Hạ Anh." Tô Ngọc nói.
Không phải vì nàng và Hạ Anh không hợp tính nên không có tình cảm, mà bản thân Hạ Anh cũng không có điều kiện gì khiến nàng nhìn bằng con mắt khác.
Một nam nhân như vậy, mất đi thì cứ mất đi, có gì đáng tiếc?
"Cô nương nói đúng, sau này cô gia nhất định phải là vương tôn quý tộc." Lục Xuyên đầy tự tin nói.
Tô Ngọc đã thay xong nam trang, cười nói: "Đừng nịnh nọt nữa, mau đi thôi."
Chủ tớ hai người ra khỏi cửa sau của Thính Vũ Lâu, đi qua cửa hông là đến hậu hoa viên. Xe ngựa đậu ở góc Tây Bắc, một cánh cửa nhỏ tuy không lớn nhưng là lối đi riêng của Tô Ngọc.
Dù Tô gia không quá để ý việc nàng mặc nam trang, nhưng cũng không thể đường hoàng đi ra từ cổng chính, nên mới mở thêm cửa nhỏ này.
"Đó chẳng phải là Tam cô nương sao?"
Vừa bước vào hậu hoa viên, Lục Xuyên tinh mắt trông thấy Tô Mai đang dạo bước bên hồ.
Tô Ngọc dừng bước, nhìn theo. Có lẽ vì đã đạt được mong muốn, tinh thần của Tô Mai trông rất tốt, bên cạnh có hai ma ma tâm phúc của Quan thị theo sát.
"Ôi, thật khéo quá, Đại cô nương..."
Tô Mai nhìn thấy Tô Ngọc, trên mặt lộ rõ nụ cười đắc ý, nhanh chóng bước tới.
Tô Ngọc nhìn Tô Mai, bỗng dưng cảm thấy khó diễn tả.
Nàng vốn tưởng rằng Tô Mai ít nhiều cũng sẽ có chút tự trách, vì một nam nhân mà khiến cha mẹ đau lòng đến vậy.
"Muội thật sự thích Hạ Anh đến vậy sao?" Tô Ngọc phất tay ra hiệu cho Lục Xuyên lùi lại, rồi tiến thẳng về phía Tô Mai.
Hôm đó nàng trốn trong tây sương phòng, rõ ràng thấy được, Quan thị mạnh mẽ như vậy cũng bật khóc nức nở; Tô Thiên Hựu xưa nay quyết đoán cũng bàng hoàng không biết làm sao.
Cha mẹ đau khổ đến thế, Tô Mai thật sự không hề cảm nhận được chút nào sao?
"Tình cảm của ta dành cho Hạ lang, tỷ không hiểu đâu." Tô Mai nói.
Kinh thành có vô số công tử quyền quý, cô cũng có thể tìm được người không thua kém Hạ Anh, nhưng họ không phải Hạ Anh. Cô chỉ thích Hạ Anh, vậy thôi, cô không sai.
Ông nội, cha, bá phụ, thúc phụ của cô đều có thể theo đuổi tình yêu của mình, tại sao cô lại không thể?
"Hạ Anh không thích muội, hắn chỉ coi muội là nha đầu tự dâng đến tận miệng thôi." Tô Ngọc nói.