Nhưng Tô Mai lại không nghĩ đến một điều khác—bốn nam nhân này, những kẻ từng làm loạn đủ kiểu, không một ai có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Dù có tìm được chân ái thì cũng đầy trắc trở và bi kịch. Ngược lại, những cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, vợ chồng kính trọng lẫn nhau, cuối cùng lại có thể bạc đầu giai lão.
---
Nửa đêm, trong con hẻm nhỏ phía sau Y Hồng Viện, một tên sai vặt đi trước dò đường, Hạ Anh thấp thỏm theo sau.
Sau khi bị Nhị phu nhân Hạ gia bắt tại trận, hắn lập tức bỏ chạy. Hắn quá hiểu tính mẹ ruột mình, xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn bà sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, Nhị phu nhân Hạ gia đã sai người đến phủ Tô gia, không nói gì, chỉ đặt bằng chứng xuống, để người Tô gia tự xử lý.
Hạ Anh không lo lắng bị phạt trong nhà, vì dù có phạt cũng chẳng đến mức nào, hắn đã quá quen rồi. Điều hắn sợ chính là sự trả thù từ Tô gia. Đặc biệt là lúc này, trong cơn giận dữ, chuyện bị đánh chết hoàn toàn có thể xảy ra.
Không còn cách nào khác, Hạ Anh trực tiếp chạy đến kỹ viện. So với những nơi khác, đây lại là chỗ an toàn hơn.
“Không ngờ ở đây cũng có thể tình cờ gặp được Lục gia, thật đúng là duyên phận.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến Hạ Anh lạnh cả sống lưng.
Ánh sáng từ hai hàng l*иg đèn chiếu vào, con hẻm nhỏ tối đen bỗng chốc sáng như ban ngày. Giữa đám sai vặt vây quanh, thiếu niên áo trắng tay cầm quạt xếp chậm rãi bước đến.
Dung mạo tựa cây ngọc giữa gió xuân, phong thần tuấn lãng, phong nhã cao quý, dường như mọi từ ngữ miêu tả cái đẹp đều có thể đặt lên người đó. Nhưng dáng vẻ tốt đẹp ấy lại mang theo vài phần mê hoặc.
Đẹp đẽ nhưng lại khiến người ta hoang mang về giới tính. Là nam? Hay là nữ?
“Hahaha, hóa ra là A Ngọc, thật trùng hợp, thật trùng hợp.” Hạ Anh cuối cùng cũng thả lỏng, người đến là Tô Ngọc, ít nhất thì hắn cũng không phải lo đến tính mạng.
Dù đã có hôn ước, nhưng trong mắt hắn, quan hệ giữa hắn và Tô Ngọc chỉ là bạn bè. Tuy không quá thân thiết, nhưng cũng là chỗ có thể nói chuyện.
“Gặp ta mà còn cười được, Lục gia tâm trạng thật tốt.” Tô Ngọc khẽ lay quạt, từng bước tiến về phía Hạ Anh, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, khiến nàng trông càng thêm nho nhã.
“Cũng đúng, chỉ là gặp ta mà thôi, không phải đại ca ngươi, cũng chẳng phải nhị ca ngươi, vận may vẫn còn tốt đấy.”
“A Ngọc, Ngọc ca!” Hạ Anh chẳng màng thể diện nữa, trực tiếp cầu xin: “Ta thật sự không biết, nếu biết đó là Tam cô nương của Tô gia, có cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám động vào.”
“Muội muội ta nói, hai người là tâm đầu ý hợp.” Tô Ngọc nói, đánh giá Hạ Anh từ trên xuống dưới. “Với bản lĩnh tình trường của Lục gia, khiến một tiểu thư khuê các vì ngươi mà sống chết không màng, dễ như trở bàn tay.”
Dù rằng Tô Mai ngốc đến mức khiến người ta muốn đánh, nhưng Hạ Anh quả thực là cao thủ phong nguyệt, nếu hắn thực sự cố tình trêu ghẹo, mười người như Tô Mai cũng chẳng phải đối thủ.
“A Ngọc à, chúng ta quen biết cũng lâu rồi. Ta tuy phong lưu nhưng chưa bao giờ đυ.ng vào nữ nhân nhà lành. Đừng nói là tiểu thư nhà quan lại, ngay cả con gái nhà dân thường, ta cũng chưa từng động vào. Kể cả trong kỹ viện, nếu các cô ấy không có ý, ta cũng lập tức rời đi.” Hạ Anh đau khổ giải thích.
Hắn phong lưu nhưng không hề hạ lưu. Nếu không thể cho người ta danh phận, mà còn làm hại cả đời người ta, vậy thì quá thất đức.
Hắn chỉ vui chơi với nha hoàn nhà mình và nữ tử trong kỹ viện. Chưa bao giờ động đến con gái nhà lương thiện, lại càng không dám động đến tiểu thư khuê các.
“Nói như vậy, tất cả đều là lỗi của muội muội ta?” Tô Ngọc cười lạnh.
Hạ Anh vội vàng xua tay: “Sao có thể là lỗi của Tam cô nương, tất cả đều là lỗi của ta. Haizz, đây là một hiểu lầm.”
Tô Ngọc hỏi: “Hiểu lầm thế nào?”
“Lần đầu tiên Tam cô nương đến tìm ta, cô ấy nói rằng mình là nha hoàn của cô, do cô phái đến.” Giọng điệu của Hạ Anh đầy hối hận. “Ta không xác minh, cũng không tra xét, cứ thế tin rằng cô ấy là nha hoàn của cô.”
Đúng là hắn đã sơ suất, nhưng một mỹ nhân ngốc nghếch chủ động dâng tới cửa, hắn cũng chẳng muốn tra xét làm gì.
Có thể là nha hoàn trong Tô phủ, cũng có thể là người từng hầu hạ rồi được thả ra. Dù là dân thường, cô ấy cũng là cam tâm tình nguyện.
Ai ngờ, Tam cô nương của Tô gia lại chủ động bám lấy hắn đến mức này. Khi biết được sự thật, hắn cũng bị dọa sợ.
“Nha hoàn của ta?” Tô Ngọc giật mình.
Tô Mai lại giả làm nha hoàn của nàng?
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Nàng và Hạ Anh có hôn ước, nếu không giả làm nha hoàn của nàng, có lẽ ngay cả mặt Hạ Anh cũng chẳng gặp được.
“Cô ấy là nha hoàn của cô, lại liên tục bày tỏ thiện cảm với ta, tặng quà tặng đồ, ta... ta... cứ tưởng là cô gửi đến cho ta.” Hạ Anh nói đến câu cuối, giọng ngày càng nhỏ.
Nha hoàn theo hầu cô nương, sau đó gả cho công tử làm thϊếp là chuyện thường. Có những nha hoàn táo bạo, trước khi cưới còn dám quyến rũ công tử.
Với khả năng của Tô Ngọc, nha hoàn của nàng tuyệt đối không dám tự ý hành động. Hắn chỉ nghĩ, có lẽ Tô Ngọc muốn đưa người đến cho hắn trước, dù sao thì hai người cũng sắp thành thân rồi.
“Ta đưa nha hoàn cho ngươi?” Tô Ngọc bị suy nghĩ tự cho là đúng của Hạ Anh làm cho sững sờ. “Hạ Lục gia, làm ơn soi gương xem ngươi có xứng không? Ngươi xứng sao?”
“Ta sai rồi, ta sai rồi chẳng phải được sao.” Hạ Anh vội nhận lỗi, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô cũng chẳng chịu đề nghị hủy hôn, ta còn tưởng cô thực sự muốn lấy ta đấy.”
Dù giữa hắn và Tô Ngọc không có tình cảm nam nữ, nhưng đa số phu thê cũng vậy thôi. Chẳng hạn như cha mẹ hắn, bên ngoài là đôi phu thê kiểu mẫu, nhưng thực tế, hai người thậm chí còn không muốn nói chuyện với nhau.
Hắn và Tô Ngọc chí ít vẫn còn chút tình bạn, sau khi thành thân, Tô Ngọc không quản hắn, hắn cũng không quản Tô Ngọc, cứ thế cả đời, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Tô Ngọc tức đến sững người: “Là Hạ gia đang chịu tang, nếu ta đề nghị hủy hôn lúc này sẽ bị xem là không có nghĩa khí.”
Tức thì tức, nhưng nàng lại tin vài phần vào lời của Hạ Anh. Hạ Anh tuy ăn chơi, nhưng không phải kẻ không biết chừng mực.
Hắn có hôn ước với Đại cô nương của Tô gia, nhưng lại cố tình quyến rũ Tam cô nương của Tô gia? Đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
“Ta biết dù có xin lỗi thế nào, Tô gia cũng không thể tha thứ cho ta.” Hạ Anh cúi đầu thật sâu, vô cùng thành khẩn. “Tất cả là lỗi của ta, mong Đại cô nương rộng lòng tha thứ.”
“Ta tha thứ thì có ích gì.” Tô Ngọc nói, rồi hỏi: “Giờ chuyện đã đến nước này, có trốn cũng vô dụng, ngươi nói xem Hạ gia định xử lý thế nào?”