Nghe vậy, A Hắc phấn khích định lao về phía cửa kính, nhưng bị A Lam ngăn lại.
"Không, còn một cách nữa." A Lam trầm giọng nói.
Đám slime nhìn theo hướng nó chỉ, thấy một ống khói cao ngất và xiêu vẹo.
Trong lâu đài, sau khi mọi người mang chăn đệm lên lầu, họ quyết định bốc thăm để phân chia phòng.
Mặc dù phòng trong lâu đài được phân bố ở tầng hai và tầng ba, nhưng thực tế, ở tầng ba chỉ có một phòng ngủ chính, còn lại các phòng ngủ phụ và phòng khách đều ở tầng hai.
Hứa Nam Nguyệt chọn ra bốn phòng tương đối tốt ở tầng hai, cộng thêm phòng ngủ chính ở tầng ba, đánh số và viết lên giấy.
"Nào." Hứa Nam Nguyệt xòe tay ra, năm mẩu giấy nằm yên trong lòng bàn tay cô: "Rút được phòng nào thì—"
Chưa nói hết câu, Chu Thần đã giơ tay lấy một mẩu giấy.
Hứa Nam Nguyệt trợn mắt, nhưng rồi lại hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Dù sao người rút đầu tiên thường xui xẻo nhất."
Sự thật đã chứng minh Hứa Nam Nguyệt nói đúng.
Chu Thần nhìn số phòng trên mẩu giấy, sắc mặt không mấy dễ coi. Phòng số bốn, không phải phòng ngủ chính cũng chẳng phải phòng ngủ phụ, mà là một phòng khách bình thường.
Hứa Nam Nguyệt cầm phòng số hai, cô ngẩng đầu hỏi: "Phòng ngủ chính ở chỗ ai?"
Lâm Tri Miên giơ tay vẫy vẫy: "Ở chỗ mình."
Sắc mặt Chu Thần càng thêm khó coi.
Lâm Tri Miên một mình vác hành lý lên tầng ba, phòng ngủ chính không xa cầu thang, cửa phòng bằng gỗ, tuy hơi cũ nhưng vẫn được bảo quản tốt.
Cửa không khóa, Lâm Tri Miên khẽ đẩy một cái là mở.
Ngay khi cửa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo từ trong phòng ùa ra, thổi cho tóc gáy cậu dựng đứng.
Lâm Tri Miên dừng bước, đứng ở cửa phòng, nhíu mày quan sát bên trong, ánh mắt dừng lại ở hai cửa sổ trên tường.
Cửa sổ rất lớn, chiếm gần nửa bức tường, rèm cửa được kéo sang hai bên, nhưng cửa sổ lại đóng kín, cũng không có dấu hiệu hư hỏng rõ ràng nào.
Lẽ nào bị gió lùa?
Lâm Tri Miên xoa xoa cánh tay, do dự không bước vào.
Sức khỏe cậu vốn không tốt, ban ngày lại leo núi mệt nhọc, nếu tối nay ngủ trong phòng bị gió lùa thế này, ngày mai chắc chắn sẽ sốt.
Lâm Tri Miên đứng ở cửa một lúc, vẫn quyết định xuống lầu tìm phòng khác để nghỉ, nhỏ hơn cũng không sao, miễn là không bị gió lùa là được.
Tuy nhiên chưa kịp quay người xuống lầu thì giọng Chu Thần đã vang lên từ phía sau.
"Lâm Tri Miên, tôi đổi phòng với cậu nhé." Anh ta nói: "Tôi nghĩ lại rồi, phòng này ở tầng ba, sức khỏe cậu không tốt, cầu thang lại cao và dốc, có lẽ không tiện cho cậu lắm."
Tất nhiên Chu Thần muốn ở phòng ngủ chính.
Ngoài lý do phòng ngủ chính lớn nhất và ở thoải mái nhất ra, còn vì có người đã nhắc anh ta rằng trong phòng ngủ chính có giấu manh mối nhiệm vụ, nên anh ta quyết tâm phải có được căn phòng này.
Chu Thần đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng từ chối thì có tác dụng gì, đằng nào anh ta cũng sẽ ép đổi phòng, dù sao đội hậu kỳ của chương trình cũng có thể giải quyết mọi thứ, anh ta chẳng sợ gì cả.
Nhưng điều anh ta không ngờ là Lâm Tri Miên không từ chối, thậm chí còn đồng ý ngay lập tức.
"Được thôi." Lâm Tri Miên gật đầu, quay người đi xuống lầu. Khi đi ngang qua Chu Thần, cậu dừng lại một chút, vẫn nhắc nhở: "Nhưng mà, cửa sổ phòng này hơi bị gió lùa, tối nay anh nên đắp chăn dày một chút, hoặc dán báo lên cửa sổ."
"Ai cần cậu nhắc nhở? Giả vờ tốt bụng." Chu Thần hừ lạnh một tiếng, xách hành lý vào phòng ngủ chính, đóng sầm cửa lại.
Lòng tốt bị coi như gan lừa phổi ngựa, Lâm Tri Miên cũng không giận, vừa xuống lầu đã gặp Hứa Nam Nguyệt và Kiều Ảnh ở cầu thang.
"Tri Miên à, phòng tắm trong phòng không có nước nóng, nhưng phòng tắm công cộng ở tầng một có thể dùng, cậu chờ chút..." Giọng cô ngưng bặt, nhìn thấy hành lý sau lưng Lâm Tri Miên: "Sao cậu lại vác hành lý xuống vậy?"
"Chu Thần đổi phòng với tôi." Lâm Tri Miên giải thích, thấy vẻ mặt Hứa Nam Nguyệt không đúng là biết cô sắp nổi giận, liền vội vàng nói thêm: "Tôi vốn cũng định xuống ở, phòng đó hơi lạnh, với lại một mình ở tầng ba, cảm thấy không tiện lắm."
Nghe đến chữ "lạnh", Hứa Nam Nguyệt không biết nghĩ đến điều gì, mặt tái đi rụt cổ lại, cô lập tức gật đầu đồng ý: "Cũng phải, chúng ta đều ở tầng hai, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Kiều Ảnh vỗ nhẹ vai Lâm Tri Miên, nói nhỏ: "Không sao đâu, chỉ ở có hai đêm thôi, phòng ngủ chính có rộng rãi đến mấy cũng không thoải mái bằng ở nhà."
Lâm Tri Miên cong mắt gật đầu.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính ở tầng ba, con ma áo trắng đứng ngây người ở góc phòng, đôi mắt đen to trừng trừng nhìn bóng dáng đang lăng xăng trong phòng.
Không phải chứ?
Món ngon của cô đâu rồi?
Món ngon tuyệt vời vô cùng thơm ngon, có thể coi là món ăn cực phẩm của cô đâu rồi?
Sao lại biến thành tên nhóc tóc vàng nhạt nhẽo, khô khan khó nuốt, ăn một miếng phải uống ba ngụm nước này vậy?!
Con ma trẻ vốn định đợi đến đêm khuya thanh vắng, trong phòng chỉ còn cô và "món ngon" hai người, sẽ thưởng thức bữa tiệc ngon lành, nào ngờ người vào phòng lại không phải món ngon của cô.
Con ma rất tức giận.
Cô ta lắc lư bay đến bên cạnh Chu Thần, giơ bàn tay mờ ảo đấm cho anh ta mấy cái: "Tại anh hết! Tại anh hết!!!"
Chu Thần hắt hơi liên tục: "Sao lạnh thế này..."