Không ai phát hiện ra đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng tối này.
Lâm Tri Miên mặc áo khoác vào, nhanh chóng tìm thấy nhà bếp, nồi niêu xoong chảo và củi đốt đều đầy đủ, trên kệ cũng bày sẵn một số nguyên liệu, rõ ràng là đoàn làm phim đã chuẩn bị trước.
Họ đã leo núi cả ngày, dọc đường chỉ ăn qua loa chút lương khô, mọi người đều đã đói meo, ngay cả Chu Thần cũng không phản đối đề nghị ăn qua loa một chút.
Mỗi người đều tìm việc để làm, Lâm Tri Miên và Kiều Ảnh tụm lại một chỗ rửa rau, Chu Thần như không muốn đứng gần họ, một mình ôm một bắp cải đi xa.
Kiều Ảnh liếc nhìn cậu rồi rời mắt đi, lén tắt micro của mình, tiện tay tắt luôn micro của Lâm Tri Miên, như thể cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói: "Chu Thần cứ nhằm vào cậu suốt, cậu phải cẩn thận một chút."
"Tôi biết." Lâm Tri Miên đã nhận ra điều này, nhưng không hiểu mình đã làm gì chọc giận Chu Thần.
Kiều Ảnh nhìn ra vẻ bối rối của cậu, chủ động nói: "Người đứng sau Chu Thần cũng đầu tư vào show giải trí này, anh ta định mượn chương trình này để lăng xê bản thân. Ban đầu khách mời nam chỉ có anh ta và tôi... Tôi có thể lên chương trình là vì tôi được sắp xếp làm "nhóm đối chứng"."
Giọng cậu ta bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện rất bình thường, không thể nghe ra chút bất mãn hay tức giận nào.
"Chỉ là không biết sao, chương trình sắp bắt đầu quay thì đạo diễn đột nhiên nói muốn thêm một người." Kiều Ảnh nói: "Ban đầu cũng không sao, nhưng Chu Thần là người hẹp hòi, lòng đố kỵ cũng mạnh. Cậu đẹp trai hơn anh ta, tính cách lại tốt, còn là khách mời được đạo diễn phá lệ thêm vào, Chu Thần chắc nghĩ cậu cũng có thế lực, đe dọa đến anh ta."
Lâm Tri Miên cảm thấy rất bất lực: "Vậy anh ta đề cao tôi quá rồi."
Kiều Ảnh cười cười: "Cậu trông không giống người trong giới." Trong giới này hầu như rất khó thấy người có ánh mắt trong sáng như vậy - nửa câu sau cậu ta không nói ra.
"Bây giờ thì tính là rồi." Lâm Tri Miên nói.
Chủ đề này đến đây là kết thúc.
Thời gian khá gấp, tối nay mọi người chỉ chiên một đĩa cơm rang trứng, thêm hai món rau xào qua loa.
Do những người khác đều không có kinh nghiệm nấu ăn, nhiệm vụ đứng bếp đương nhiên rơi vào tay Lâm Tri Miên. Dù chỉ là món cơm rang trứng đơn giản nhưng lại được mọi người đồng loạt khen ngợi, ngay cả Chu Thần cũng không tìm ra điểm nào để chê.
Sau bữa ăn, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu bận rộn.
Đoàn làm phim chuẩn bị chăn đệm và vật dụng sạch sẽ cho mọi người, nhưng không tốt bụng đến mức giúp họ trải giường.
Phòng trong lâu đài được phân bố ở tầng hai và tầng ba. Chu Thần chỉ đống chăn đệm ở đại sảnh tầng một, hất cằm về phía Lâm Tri Miên: "Qua đây khuân đồ."
Năm phòng chăn đệm chất đống một chỗ, rõ ràng Chu Thần không có ý định để khách mời nữ làm việc nặng, chỉ chia chăn đệm thành ba phần, trùng hợp thay, phần dành cho Lâm Tri Miên lại đúng là phần dày nhất.
Hứa Nam Nguyệt định giúp Lâm Tri Miên chia sẻ bớt, liền nghe thấy Chu Thần bên cạnh nói giọng châm chọc: "Lâm Tri Miên, cậu không định để con gái làm việc nặng này chứ?"
Hứa Nam Nguyệt cau mày, vừa định cãi lại thì Lâm Tri Miên đã nhanh hơn một bước: "Không sao, không nặng đâu."
Cậu ôm chăn đệm tung lên một cái, động tác hoàn toàn không tỏ vẻ khó khăn.
Hứa Nam Nguyệt có chút ngạc nhiên, ghé vào bên Lâm Tri Miên thì thầm khen ngợi: "Không ngờ cậu trông có vẻ sức khỏe không tốt lắm, nhưng lại khỏe thế."
Lâm Tri Miên cười nói: "Vốn dĩ cũng không nặng lắm."
Đây là lời thật, đáng tiếc Hứa Nam Nguyệt lại mang vẻ mặt "tôi hiểu, cậu khiêm tốn đấy", khiến Lâm Tri Miên hơi bất lực.
Cũng không biết đoàn làm phim nhồi cái gì vào chăn đệm, nhìn thì dày nặng nhưng ôm lên lại nhẹ tênh, chẳng tốn chút sức nào.
Điều mà Lâm Tri Miên không biết là, bên dưới đống chăn đệm cậu đang ôm có một luồng gió xoáy vô hình, giúp cậu giảm bớt phần lớn trọng lượng.
Bên ngoài cửa sổ hành lang không xa, một con quạ đen tuyền đang bay lượn lo lắng.
Đồng tử của con quạ biến đổi năm màu, A Lục sốt ruột không thôi: "Lâu đài này sao không có lấy một cửa sổ mở vậy?!"
"Chúng ta đã bay quanh lâu đài ba vòng rồi, không vào được thì làm sao tiếp tục ở bên cạnh bệ hạ?" A Thanh cũng lo lắng, nhưng vẫn không quên vỗ cánh duy trì luồng gió xoáy đó.
A Hắc chậm rãi nói: "A Hắc đập vỡ, cửa sổ, là vào được rồi."
A Hồng giữ chặt nó: "Không được, sẽ làm bệ hạ hoảng sợ mất!"
A Lam không nói gì, nó chăm chú nhìn cảnh tượng bên trong cửa sổ, cánh tay mềm mại đột nhiên khẽ vung lên, một tia sáng xanh vô hình chui qua khe cửa sổ, rơi xuống sàn nhà ngay trước mặt Chu Thần.
Một vũng nước đóng thành băng mỏng đột nhiên xuất hiện, không ai phát hiện ra.
Cùng lúc đó, con ma nữ ẩn nấp trong góc tối cuối cùng cũng quyết tâm hành động.
Cô ta từ từ thò người ra khỏi bóng tối, thân hình vốn đã trong suốt càng thêm mờ ảo dưới ánh sáng tù mù, ánh mắt chăm chú nhìn chàng trai tóc đen không hề hay biết, từng bước từng bước đi đến... à không, lơ lửng đến bên cạnh chàng trai.
Con ma nữ nhìn chằm chằm làn da trắng mịn lộ ra ngoài của chàng trai, nuốt nước bọt: "Một miếng thôi, chỉ một miếng..."
Cô ta thè lưỡi đỏ tươi liếʍ môi, cuối cùng không kìm được nữa, lao về phía người trước mặt—