[ABO] Lá Thu Rơi Vào Lúc Hừng Đông

Chương 8: Giữa hai thế giới

Chương 8: Kẻ đứng giữa hai thế giới

Gia tộc Vũ có truyền thống Alpha mạnh mẽ, nhưng không phải kiểu cực đoan đến mức khinh thường Beta.

Tuy nhiên, một Beta như Băng Niệm vẫn không thể có vị trí cao trong gia tộc, bởi cậu không có dấu hiệu gì của một Alpha mạnh mẽ hay một Omega quyền lực.

Cha cậu là Vũ Phong Hạo, một Alpha trội, không ghét cậu, nhưng cũng không hài lòng với việc có một đứa con chưa phân hóa rõ ràng.

Ông không đặt kỳ vọng vào cậu, nhưng cũng không muốn thấy cậu tầm thường hoặc hạ mình quá mức.

Ở nơi này, Beta không bị xem thường, nhưng không có tư cách đứng ngang hàng với những kẻ mạnh nhất.

Vũ Băng Niệm vốn dĩ có thể sống một cuộc đời yên bình, nhưng chính tính cách của cậu ta lại khiến cậu không phù hợp với môi trường này.

Cậu ta không đủ mạnh mẽ như Alpha, cũng không đủ quyền lực như Omega, lại còn quá dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc.

Một Beta có khí chất Omega yếu đuối trong gia tộc toàn Alpha khiến cậu không được coi trọng.

Không phải bị khinh thường, mà là không đáng để đặt kỳ vọng.

Và vì thế, cậu bị bỏ lại phía sau.

Khải An thở dài khẽ, tự nhủ bản thân phải giữ đầu óc khôn ngoan nhất có thể, không được hành động quá khác biệt so với nguyên chủ, nhưng cũng không để bản thân phải chịu thiệt.

Cậu không cần ai công nhận cậu cả.

Cậu chỉ cần sống sót.

Mới đó, mặt trời đã lên cao, đã bốn tiếng đồng hồ kể từ khi cậu đến thế giới này.

Ánh nắng ban mai bắt đầu len qua những tấm rèm lụa trắng dạ lên trần nhà cao vυ't một màn sáng nhạt.

Một giọng nói vang lên ngoài cửa.

"Nhị thiếu gia, phu nhân cho gọi."

Khải An chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại áo choàng mỏng rồi bước ra cửa.

Người hầu cúi đầu, không có vẻ khinh thường hay sợ hãi, nhưng cũng không thể hiện quá nhiều kính trọng.

Cậu chỉ gật đầu nhẹ, rồi đi theo họ đến đại sảnh.

Vũ phu nhân: Tống Nhã Thanh, một Alpha nữ hiếm hoi trong giới quý tộc, không quá cưng chiều con, nhưng cũng không quá hà khắc.

Bà ta không ghét Băng Niệm, nhưng cũng chưa từng xem cậu ấy là niềm tự hào.

Từ nhỏ đến lớn, bà không bao giờ đánh mắng, nhưng cũng chưa từng dành cho cậu cái ôm nào.

Khi Khải An bước vào, bà đã ngồi sẵn bên bàn trà, tay cầm một chén trà sứ men lam, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không có địch ý.

“Ngồi đi.”

Khải An không vội vàng, cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào quá mức, chỉ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.

Bà ta quan sát cậu vài giây, rồi đặt chén trà xuống bàn.

“Ngủ đủ chưa?”

Giọng nói bình thản, không có sự quan tâm, nhưng cũng không quá xa cách nhưng cũng có phần trách móc.

Khải An giữ thái độ lễ độ nhưng không tỏ vẻ nịnh bợ, đáp gọn gàng:

“Dạ, con đã dậy từ sớm.”

Vũ phu nhân khẽ nhướng mày, như thể không quen với cách trả lời này.

Băng Niệm trước đây hoặc sẽ lắp bắp, hoặc sẽ cố gắng làm nũng.

Nhưng hôm nay, cậu chỉ bình tĩnh đáp lại, không có biểu hiện gì khác.

“Ngươi cần giữ sức khỏe. Dù không được kỳ vọng, nhưng ít nhất cũng không nên khiến bản thân trở thành trò cười.”

Bà ta không nói thẳng rằng cậu yếu đuối, nhưng hàm ý trong câu nói rất rõ ràng.

Khải An khẽ gật đầu, lặng lẽ tiếp nhận.

Vũ phu nhân hơi nheo mắt, nhưng không nói gì thêm.

“Chiều nay, cha con sẽ về cùng với Tranh Dạ.” Bà ta nói, giọng điệu không có cảm xúc đặc biệt. "Con hiểu ý ta chứ?"

Khải An giữ nét mặt không đổi, chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản.

“Con hiểu.”

Vũ phu nhân nhìn cậu một lúc lâu, rồi phất tay.

“Nghỉ ngơi đi”

Cậu đứng dậy, cúi đầu đúng lễ nghi rồi mới rời đi.

Vũ Phu Nhân tuy không thể hiện thái độ yêu thương đối với Băng Niệm nhưng bà ấy cũng không làm khó nhiều. Như bao người mẹ, dù thất vọng và giận đứa con của mình nhưng vẫn im lặng quan sát nó.

Khải An nhìn Vũ phu nhân cũng đủ hiểu. Cũng không thể trách gì bà ấy. Băng Niệm quả thật đã khiến danh dự gia tộc bị tổn hại nhiều lần.

Khải An điềm tĩnh rời đi. Cậu không vội về phòng ngay mà ghé thăm khu vườn lớn trong dinh thự.

Không gian thoáng đãng, tiếng chim hót ríu rít trên những tán cây cổ thụ.

Ở khu huấn luyện, các kỵ sĩ đang tập luyện hăng say. Họ đồng thanh hô hào nhịp điệu trong lúc tập.

Gia tộc Vũ có một đội kỵ sĩ tinh nhuệ, được đào tạo cực kỳ nghiêm ngặt có tính kỷ luật cao.

Họ không ghét Băng Niệm.

Thậm chí, họ coi trọng cậu, bởi Đại thiếu gia Vũ Thượng Hàn, anh trai của cậu rất cưng chiều cậu, và Băng Niệm trước đây chưa từng tỏ thái độ tệ với họ.

Khi cậu đi ngang qua, một số kỵ sĩ dừng lại, cúi đầu chào theo đúng lễ nghi.

"Nhị thiếu gia."

Khải An không tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không quá thân thiện.

Cậu khẽ gật đầu, đáp lễ một cách vừa đủ.

Một số kỵ sĩ đưa mắt nhìn nhau, như thể đang nhận ra Băng Niệm hôm nay hơi khác so với trước đây.

Bởi Băng Niệm dù có khó ưa với người ngoài, nhưng đối với kỵ sĩ luôn đối xử tốt.

Khải An cảm thấy đây là một điểm có thể lợi dụng.

Cậu chưa có quyền lực thực sự trong gia tộc, nhưng ít nhất, cậu vẫn có sự tôn trọng từ đội kỵ sĩ.

Đây có thể là một con đường để tạo nền tảng vững chắc hơn.

Và cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Sau khi đi dạo một vòng, Khải An trở về phòng.

Mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu.

Chiều nay, Vũ Phong Hạo sẽ trở về.

Một cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi.

Và cậu phải chuẩn bị tinh thần cho điều đó.