Sau Khi Chia Tay, Tôi Dựa Chương Trình Thực Tế Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 10

Bà từng nghĩ hai đứa có chung sở thích, tính tình cũng trầm lặng, có thể bên nhau lâu dài.

Nhưng ngoài việc tiếp tục bước tới thì còn có thể làm gì khác đây?

Đi tìm Tề Diễm làm ầm lên sao?

Chất vấn anh ta xem khi nào thì thay lòng, hay chất vấn tại sao lại lừa dối mình, bắt Tề Diễm phải cho mình một lời giải thích?

Không, tất cả những điều đó đều vô nghĩa.

Từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy bài đăng công khai của Tề Diễm và Khương Vũ trên Weibo, trong lòng cậu, mối quan hệ giữa mình và Tề Diễm đã hoàn toàn chấm dứt.

Ở đầu dây bên kia, mẹ cậu không nhìn thấy được, nhưng Thẩm Thư Ý vẫn theo thói quen khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng, con biết rồi."

"Mà này, mẹ suýt nữa quên mất, giờ con đến Phù Thành rồi phải không?"

Thẩm Thư Ý biết mẹ sẽ hỏi, chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước: "Con vừa rời sân bay, lúc nãy con nhắn tin thoại cho mẹ ở khu nghỉ của sân bay đấy."

"Chỉ cần con hạ cánh an toàn là mẹ yên tâm rồi. Giờ con định bắt taxi đến khách sạn mà chương trình đã chuẩn bị đúng không? Vậy con đi đi, sớm ổn định chỗ ở, mẹ cũng đỡ lo. Đến khách sạn nhớ báo mẹ một tiếng nhé."

Năm xưa, khi mang thai Thẩm Thư Ý, Thẩm Hiểu Hàm từng đi máy bay để đến xem ban nhạc của chồng mình, Khương Vĩnh biểu diễn. Không may, chuyến bay đó gặp nhiễu động không khí.

Thẩm Hiểu Hàm vốn là người điềm tĩnh, nhưng suốt cả hành trình hôm ấy, bà vẫn luôn đặt tay lên bụng, mãi đến khi máy bay hạ cánh mới dám thả lỏng. Cũng từ đó, bà luôn canh cánh trong lòng nỗi lo về chuyện bay lượn.

Về mặt khoa học, trong tất cả các phương tiện giao thông, xác suất tai nạn máy bay là thấp nhất, nhưng một khi gặp chuyện, tỷ lệ sống sót cũng thấp nhất.

Mà con trai bà lại chọn làm nghệ sĩ, một nghề nghiệp phải di chuyển liên tục bằng máy bay.

Mỗi lần biết con sắp bay, Thẩm Hiểu Hàm đều thấp thỏm lo lắng, nhưng bà không muốn con trai vì mình mà nặng lòng nên lần nào cũng đợi sau khi máy bay hạ cánh mới gọi điện, chỉ khi nghe được tin bình an thì bà mới có thể yên tâm.

Thẩm Thư Ý hiểu rõ bốn chữ "bình an hạ cánh" chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm của mẹ. Dù lời dặn dò này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, cậu vẫn nghiêm túc đáp lại: "Con biết rồi, mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Mẹ biết rồi, mẹ sẽ tự chăm sóc mình. Còn con nữa, quay chương trình quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng không kém. Mẹ chúc con quay hình thuận lợi."

Đôi mắt Thẩm Thư Ý khẽ đỏ lên, khóe môi lại nở nụ cười: "Vâng, cảm ơn mẹ, con cũng chúc mẹ sớm khỏe lại."

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con kết thúc trong không khí ấm áp như mọi khi.

Dù trong điện thoại mẹ cậu nghe có vẻ tinh thần rất tốt, nhưng Thẩm Thư Ý vẫn không yên tâm.

Cậu gọi cho dì Lý, người chăm sóc mẹ cậu bấy lâu nay xác nhận rằng sức khỏe mẹ vẫn ổn, không khác hôm qua cậu đến thăm, lúc này cậu mới thực sự yên tâm.

Mặt trời chói chang khiến người ta dễ buồn ngủ.

Thẩm Thư Ý đứng dậy, bắt đầu sắp xếp hành lý, định sau khi dọn dẹp xong sẽ ngủ một giấc.

Đã quá lâu rồi cậu không được đứng trên sân khấu của một chương trình âm nhạc lớn. Tối qua, cậu thao thức cả đêm không ngủ.

Chuyến bay sáng nay khởi hành lúc mười giờ, nhưng sáu giờ cậu đã thức dậy, bảy giờ xuất phát, chín giờ có mặt ở sân bay. Dù trước đó cả đêm cậu thức trắng để chăm sóc mẹ, nhưng vẫn chẳng thấy chút mệt mỏi nào, cả người như được tiếp thêm sức mạnh.

Giờ đây, khi sự hưng phấn tan biến, cậu mới nhận ra cơ thể mình đã chạm đến giới hạn.

...

Thẩm Thư Ý xách vali và ba lô trên sofa vào phòng, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Quần áo đều được xếp lại vào tủ, đồ dùng cá nhân cũng được đưa vào phòng tắm.

Trong vali, chỉ còn lại hơn mười bức ảnh có chữ ký và một số poster có chữ ký của cậu.

Cậu ngồi xổm trước vali, hơi ngẩn người.

Những tấm ảnh và poster này là quà cậu chuẩn bị riêng cho những fan đã đến cổ vũ cậu lần này.

Bao năm qua, người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ cậu như vậy, mà cậu lại chẳng biết làm gì để đáp lại. Ngoài album mới vẫn đang tiến triển chậm, tạm thời cậu chỉ có thể gửi tặng họ ảnh và poster có chữ ký mà thôi.

Nhưng giờ, có lẽ cũng chẳng dùng đến nữa.

Thẩm Thư Ý lặng lẽ cất những tấm ảnh và poster vào ngăn kéo tủ đầu giường, đẩy chiếc vali trống vào kho chứa đồ.

Lúc đi ra, trên tay cậu cầm thêm hai chiếc thùng giấy rỗng.

Cậu đi ra phòng khách trước, đem rượu vang và bộ dụng cụ uống rượu mà Tề Diễm tặng bỏ vào một chiếc thùng giấy, rồi xếp những món quà khác mà Tề Diễm từng tặng, đặt trên giá sách vào một thùng giấy khác.

Lúc thu dọn quà, Thẩm Thư Ý mới nhận ra rằng hóa ra mối liên kết giữa cậu và Tề Diễm còn ít hơn cậu tưởng.

Dù quen biết nhau từ sớm, nhưng khoảng thời gian họ thực sự bên nhau lại không dài.