Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên

Chương 15.1

Triệu Thiên Hành cũng nhìn sang, nhìn bào ngư, tôm hùm trong mâm... Khẽ gật đầu: "Là sinh vật biển, con trai mang vỏ kia tôi và mẹ tôi lúc đi ra ngoài đã thấy qua, hình như một cân phải ba, bốn vạn."

"Nhưng nơi này là tòa nhà trung tâm, có những thứ này cũng rất bình thường."

Hải sản, Trương Vũ ở kiếp trước cũng không hiếm thấy, cũng ăn không ít.

Nhưng ở trong Côn Khư này, ít nhất ở tầng thứ nhất của Côn Khư, sinh vật biển là một loại tồn tại cực kỳ hiếm có, thậm chí Trương Vũ trước đây chỉ từng thấy trên mạng, trong hiện thực đừng nói là ăn, ngay cả nhìn cũng chưa từng thấy.

Đơn giản là vì trong hơn 20 triệu km vuông của toàn bộ tầng thứ nhất Côn Khư... không có biển cả.

Nghe nói sinh vật biển trên thị trường này, hoặc là từ tầng cao hơn của Côn Khư đưa xuống, hoặc là do một số cơ quan tự mình tạo ra môi trường biển nhân tạo để nuôi dưỡng.

Mà nghe được cái giá mấy vạn trong miệng Triệu Thiên Hành, Trương Vũ càng âm thầm líu lưỡi: "Đắt như vậy?"

"Thứ này ăn có chỗ tốt gì? Có phải có thể tăng trưởng pháp lực hay không?"

Chẳng trách Trương Vũ nghĩ như vậy. Bất luận là Trương Vũ ban đầu hay là Trương Vũ lúc này, mỗi người trong thế giới tiên đạo mà hắn tiếp xúc đều không từ thủ đoạn tiến lên, dốc hết toàn lực tăng pháp lực, võ công, đạo thuật, thân thể, đạo tâm của mình lên...

Quần áo, thức ăn, chỗ ở, đi lại... Trong sinh hoạt, các loại đồ vật đều liên quan đến việc tăng lên tu vi.

"Lợi ích?" Triệu Thiên Hành nghe vậy suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Chưa từng nghe nói ăn cái này có ích lợi gì, hình như chỉ là vì ăn ngon."

"Chỉ là vì ăn ngon?" Trương Vũ nhìn một bàn đầy món ngon, hơi sững sờ.

Ngay khi Trương Vũ và Triệu Thiên Hành đang lén lút quan sát bàn ăn, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

"Hai bảo vệ các ngươi, không đi tuần tra cho tốt, lén lút ở đây làm gì?"

Nghe được giọng nói này, Triệu Thiên Hành hoảng sợ, xoay người lại vội vàng giải thích: "Chúng tôi không có làm gì..."

Nhưng nhìn thấy bộ dáng người phía sau, Triệu Thiên Hành lại sửng sờ tại chỗ.

Trương Vũ lại thản nhiên xoay người lại, nhìn Bạch Chân Chân nói: "Ồ? Là Chân Chân, trùng hợp vậy, cậu cũng đến xem triển lãm tranh à?"

Mà Triệu Thiên Hành ở một bên phát hiện người tới là bạn học cùng lớp, chỉ cảm thấy quần áo bảo vệ trên người càng thêm khó coi, xấu xí, thân thể xấu hổ vặn vẹo, giống như là bí bách muốn đại tiện tại chỗ vậy.

Đặc biệt là nghĩ đến việc mình làm bảo vệ nếu như bị truyền ra trong lớp, cái mác nghèo khó, đi làm, thiếu tiền vân vân được các bạn học thay phiên dán lên, địa vị trong lớp, danh tiếng liền xuống dốc không phanh, Triệu Thiên Hành liền càng vặn vẹo lợi hại hơn.

Bạch Chân Chân mặt không biểu tình nhìn Trương Vũ, nói: "Không ngờ các cậu tuổi còn trẻ, đã đi đường tắt, tới nơi này làm bảo vệ."

Triệu Thiên Hành vội vàng xua tay, giải thích: "Không phải, bạn học Bạch Chân Chân, tôi là đi cùng Trương Vũ tới đây."

Trương Vũ vỗ mạnh lên vai Triệu Thiên Hành: "Cậu hoảng cái gì? Cậu có lương 800 một giờ, sức mua trong một giờ có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống mười ngày của người bình thường, nói ra không biết bao nhiêu người phải hâm mộ."

"Hả?" Triệu Thiên Hành nghe vậy hơi sững sờ, chưa từng nghĩ lương 800 một giờ có gì lợi hại.

Nhưng hắn nhìn Bạch Chân Chân trước mặt đột nhiên không nói lời nào, liền cảm giác được một cỗ lạnh lẽo từ trên người đối phương toát ra.

Đối với vị nữ sinh thiên tài tổng điểm đứng đầu khối năm nay, Triệu Thiên Hành vẫn luôn không quá quen thuộc, chỉ biết là đối phương cho tới nay đều lạnh lùng, xa cách, chỉ cùng ăn cơm với đám người Trương Vũ, Chu Thiên Dực.

Trên thực tế, nhóm của Triệu Thiên Hành cũng thử mời đối phương, nhưng thủy chung không được đáp lại.

Trong lòng hắn, Bạch Chân Chân chính là một thiếu nữ thiên tài có tư chất hơn người, lại phi thường cao ngạo và khó tiếp cận.

Lúc này nhìn thấy đối phương mặt không biểu cảm, trầm mặc không nói, Triệu Thiên Hành chỉ cảm thấy đối phương hình như là tức giận.

"Nhất định là Trương Vũ nói lung tung chọc giận cô ấy."

Đang lúc hắn vặn vẹo, vắt óc suy nghĩ nên nói gì để điều tiết bầu không khí, lại nghe Bạch Chân Chân lạnh lùng hỏi: "Cậu một giờ có thể kiếm được 800?"

"Ừm." Triệu Thiên Hành ngây ngốc gật đầu, không hiểu đối phương muốn nói cái gì.

Đúng lúc này, một tiếng gọi từ bên kia bàn ăn truyền đến, chỉ thấy một người phục vụ đang bày biện bàn ăn hô: "Người mới, mau đi bưng thức ăn, ngây ra đó làm gì?"

Bạch Chân Chân nói với Trương Vũ và Triệu Thiên Hành: "Tôi đi bưng thức ăn trước, lát nữa lại nói chuyện."

Đồng thời trong lòng cô thầm nghĩ: "Chết tiệt! Bảo vệ một giờ có thể kiếm được 800? Mình một giờ mới có 500, sớm biết như vậy đã đến làm bảo vệ rồi."

Mà Triệu Thiên Hành lúc này mới phát hiện Bạch Chân Chân ăn mặc giống hệt những người phục vụ kia, trên mặt kinh ngạc nói: "Bạch Chân Chân cũng làm thêm ở bên này?"

"Có gì kỳ lạ, trên đời này có ai không phải làm thêm chứ." Trương Vũ liếc mắt đã nhận ra Bạch Chân Chân ăn mặc như thế nào, mà theo hắn thấy, với tình hình kinh tế của Bạch Chân Chân, làm thêm là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là nghĩ đến việc đối phương vừa làm thêm, còn có thể duy trì tổng điểm đứng đầu khối, hắn liền âm thầm kinh ngạc.

"Thiên phú của Chân Chân quả nhiên không phải tầm thường, nhìn chung một đám đệ tử nhập môn của Tung Dương Môn ta, chỉ sợ chỉ kém ta một chút."