Ta Một Mình Tu Tiên

Chương 7.3

Lời của Phó Vô Tuyên khiến Vân Tuyết Thanh không thể không nhớ đến ngôi chùa trên núi—nơi đặt pho tượng Sáu Tay Bồ Tát quỷ dị.

Có khi nào...

Chúng có liên hệ với nhau?

Hắn im lặng, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Phó Vô Tuyên."

"Hửm?"

Phó Vô Tuyên nghiêng đầu nhìn sang.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt Vân Tuyết Thanh trắng đến gần như trong suốt, không chút biểu cảm. Ánh sáng chiếu qua từng hạt bụi lơ lửng trong không khí, phản chiếu lên những sợi lông tơ nhỏ trên gò má hắn, khiến mọi thứ đều trở nên rõ ràng đến quỷ dị.

Hắn bình tĩnh hỏi:

"Vì sao ngươi lại vào Quỷ Vực này?"

Trước đó, Phó Vô Tuyên nói mình bị Tam Chi bắt làm tế phẩm, nhưng với thực lực hắn vừa thể hiện —

Làm gì có tế phẩm nào mạnh đến vậy?

Hắn không phải con mồi bị hiến tế.

Hắn giống một kẻ đi săn hơn.

Nghe vậy, Phó Vô Tuyên khẽ nhướng mày, cười như không cười:

"Chuyện đó à..."

Hắn kéo dài giọng, bộ dáng nửa thật nửa giả:

"Ta muốn có được năng lực của A cấp Quỷ Dị, nên tự mình bước vào."

Quỷ Dị càng mạnh, tiêu diệt chúng sẽ giúp Thần Dụ Linh Năng tăng trưởng, thậm chí còn có cơ hội đoạt lấy năng lực của chúng.

Đây là con đường nhanh nhất để trở nên mạnh hơn.

Vân Tuyết Thanh gật nhẹ, không biết có tin hay không.

Ánh nắng chiếu vào mắt hắn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, trong suốt nhưng lại mang theo cảm giác đầy nguy hiểm.

Tới giữa trưa, hơn mười người trong phòng vẫn đang chờ đợi.

Nhưng đợi mãi —

Vẫn không thấy Thôn trưởng xuất hiện.

Mãi đến nửa ngày sau, cuối cùng cũng có người tới.

Nhưng không phải Thôn trưởng.

Mà là một kẻ béo phệ xa lạ.

Gã có một cái đầu trọc bóng loáng, cơ thể chất đầy từng tầng thịt dày, di chuyển một bước, thịt trên người liền rung lên theo từng nhịp.

Ngay cả khuôn mặt cũng tròn trịa, căng phồng như một chiếc bánh bao trắng, không mang theo vẻ hung ác, mà ngược lại…

Nhìn có chút giống tượng Phật Di Lặc trong chùa.

Gã vừa đi vào, vừa nhai dở một miếng thịt khô, giọng nói mơ hồ lẫn với tiếng nhai nhồm nhoàm:

"Hắc hắc, các vị không cần chờ nữa."

"Cha ta sẽ không đến đâu."

"Ngươi là ai?"

Một thanh niên tóc đỏ nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh giác.

Kẻ béo buông miếng thịt khô xuống, nghiêm túc đáp:

"Ta là con trai của Thôn trưởng."

Không khí chợt lặng đi vài giây.

Phó Vô Tuyên lười nhìn màn một hỏi một đáp đầy ngu xuẩn trước mặt, chỉ thản nhiên hỏi:

"Vậy Thôn trưởng có dặn lại gì không?"

Gã béo gãi gãi cằm, ra vẻ suy nghĩ, rồi chậm rãi nói:

"À…hình như có…"

"Cha ta bảo các ngươi qua nhà Hồng Nữu lấy một ít dầu."