Ta Một Mình Tu Tiên

Chương 7.1

Người phụ nữ với nụ cười quỷ dị vẫn lơ lửng trước mặt hắn.

Mái tóc đen nhánh, dài đến chấm đất, ướt đẫm nước hồ, từng giọt tí tách rơi xuống nền xi măng lạnh lẽo.

Dưới ánh trăng bạc nhạt, tóc nàng đen kịt như vực sâu vô tận, đối lập hoàn toàn với gương mặt trắng bệch đến rợn người.

Không khí phảng phất mùi ẩm mốc tanh tưởi, như thể từng ngụm nước hồ mục rữa len lỏi vào xoang mũi, ép người ta ngộp thở.

Vân Tuyết Thanh đứng lặng, mắt không rời khỏi nữ quỷ đang từng chút, từng chút một rút ngắn khoảng cách.

Một mét...

Chỉ còn một mét!

Rồi lại gần hơn...

Chỉ còn một bước chân nữa thôi!

Hắn siết chặt nắm tay.

Không có vũ khí, không có lá bùa, chỉ có một căn phòng chật chội và…

Người đàn ông bên cạnh hắn.

Bên giường, Phó Vô Tuyên đột nhiên ngồi bật dậy.

Một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút lười biếng xen lẫn thú vị:

"Chậc… Chơi lãng mạn à? Hẹn hò dưới ánh trăng sao?"

Vân Tuyết Thanh: "…"

Hẹn hò? Hẹn hò cái mạng anh thì có!

Phó Vô Tuyên đưa tay xoa mái tóc rối bời, thong thả ngáp một cái.

Hắn không hề vội vã, cũng chẳng hoảng loạn, chỉ hững hờ nâng tay lên, tùy ý phất nhẹ một cái.

Giọng nói như gió thoảng qua tai, nhưng lại như một lời phán quyết không thể chối cãi:

"Thần Dụ - Dương Viêm."

"Ách — !!!"

Khoảnh khắc ấy, toàn thân nữ quỷ bốc cháy.

Không có khói, không có dầu, nhưng lửa lại bùng lên dữ dội.

Ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt mở to kinh hoàng của nó.

Tiếng thét xé toạc màn đêm, không giống tiếng người, mà như dã thú đang gào thét trước khi gục ngã.

Chỉ trong giây lát, cả thân thể quỷ dị ấy đã bị ngọn lửa nuốt trọn.

Để rồi khi ánh sáng tàn lụi, chỉ còn lại một đống tro tàn đen sì vương vãi trên sàn.

Phó Vô Tuyên chậm rãi bước xuống giường, đưa tay kéo dây đèn.

“Tách.”

Ánh sáng ấm vàng lập tức xua tan bóng tối.

Hắn đưa mắt nhìn Vân Tuyết Thanh, thản nhiên nói:

"Ban ngày, ngươi bị thủy quỷ để lại dấu tay màu đen."

"Nó theo mùi mà tìm tới."

Vân Tuyết Thanh: "…"

Nó theo mùi?

Nó là quỷ hay chó săn vậy?

Hắn hít một hơi thật sâu, gạt đi những suy nghĩ kỳ quái, giọng nói trầm xuống:

"Nó vào đây bằng cách nào?"

Trong Quỷ Vực, mọi quỷ dị đều phải tuân theo quy tắc.

Không có sự cho phép của chủ nhà, bọn chúng không thể tự tiện xâm nhập.

Nhưng con quỷ này…

Đã vào được tận giường hắn.

Phó Vô Tuyên nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng bận tâm.

Hắn thong thả cúi xuống, kéo ra một bình gốm nhỏ giấu dưới gầm giường.

"Ta đã nói rồi, thủy quỷ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu có nước."

Vân Tuyết Thanh nhíu mày, ghé sát lại nhìn.

Bình gốm trông có vẻ bình thường, nhưng khi hắn mở nắp…

Bên trong chỉ toàn là nước.

Dòng nước không trong suốt, mà vẩn đυ.c một cách khó hiểu.

Một mùi ẩm mốc tanh nồng phả ra, giống hệt mùi nước trong hồ.

______________________________________________________________________________________________________________

Mình thấy hôm này lượt tăng view khá là đáng kể so với ngày hôm qua,nên mình tặng cho thêm cho mọi người 1 chap thêm để đọc.Mình cảm ơn mọi người ạ,mong mai view cũng tăng như hôm nay để mình có hứng làm thêm chap ạ