Nó để lại đường lui, thì cậu cũng vậy.
Cố ý giữ lại một hơi thở cho người lùn, nếu đối phương chọn cách cứu chữa, nhất định sẽ tiêu hao không ít năng lượng.
Nó càng yếu thì cậu càng có lợi.
Trái tim im lặng một lát, sau đó cất giọng lạnh lùng: "Tên của ta, loài sâu kiến như ngươi không xứng biết đến."
"Ồ." Lộ Ca cũng chẳng để tâm: "Ta tên Lộ Ca."
Cậu dùng máu của người lùn viết tên mình xuống mặt đất, rất có thành ý mà nói: "Bây giờ ngươi chỉ còn lại mỗi ta để lựa chọn. Mau, dẫn ta rời khỏi vùng đất hoang này."
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Cả hai đối đầu trong giằng co suốt một lúc lâu.
Cuối cùng, trái tim dị dạng là kẻ đầu tiên hạ mạch máu.
Sau khi lang thang thêm một vòng trong rừng, hấp thu chút ít tinh hoa sự sống, đến khi hồi phục được phần nào, cuối cùng nó cũng tỏ ra có chút thành ý. Trái tim kia mượn một chút ma lực nhỏ bé truyền cho Lộ Ca. Ngay lập tức, cậu di chuyển trên mặt đất nhanh như gió cuốn, tốc độ chẳng khác gì siêu nhân.
Vừa đi, Lộ Ca vừa không quên lục soát xác chết, kiếm được ít đồng vàng.
Trái tim méo mó lộ rõ vẻ kiêu ngạo: "Giờ đây, lục địa này lại suy tàn đến mức phải dùng vàng làm vật trao đổi ư?"
Lộ Ca cười lạnh.
Cứ tiếp tục làm màu đi, rồi sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết như ta thôi.
Vùng đất hoang vu này không quá lớn, nhưng cũng chẳng hề nhỏ.
Suốt nửa tháng liên tục, mỗi ngày Lộ Ca chỉ ngủ chưa đến bốn, năm tiếng. Không biết đã trải qua bao nhiêu lần mặt trời mọc, cuối cùng cậu cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của một tòa thành ở phía xa.
Cổng thành gần như được xây dựng từ những khối đá khổng lồ, vô cùng đồ sộ và hùng vĩ.
Cuộc tuần du của Ma Vương không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất trên con đường rời khỏi vùng đất hoang này, đừng nói là nguy hiểm, ngay cả sinh vật sống cũng hiếm khi thấy. Mọi người đều e sợ mà tránh né nơi này.
Lộ Ca nhắc nhở: "Bộ dạng của ngươi như vậy sẽ dọa người ta đấy."
Trái tim lập tức biến thành một cây bút lông tuyệt đẹp. Những sợi lông màu đen quạ, trên bề mặt lại ẩn hiện từng vệt đỏ như máu.
Lộ Ca thoáng sững sờ. Hình dạng của cây bút này cậu đã từng thấy trong một cuốn sách, khi đó cậu cảm thấy thiết kế rất tinh xảo nên mãi không quên.
Cây bút lông đột nhiên cất tiếng: "Ngươi đang nghĩ gì, thích cái gì, ta đều biết rõ."
Đây là một lời thị uy, phô trương sự thần thông quảng đại của mình.
Lộ Ca nhìn nó, thầm nhủ trong lòng: “Đồ ngu.”