Liễu Hoán trong lòng tức giận vô cùng, cả vườn cải thìa xanh mướt nhà mình lại bị heo nhớ thương, thật là bực bội hết sức. Tuy con heo kia trông qua có vẻ phẩm chất đạo mạo nhưng Liễu Hoán cũng không cho rằng nó là đối tượng xứng đáng, chỉ có thể một lần nữa nghiêm khắc nhắc nhở Liễu Thiều Quang:
“Chuyện hôn nhân không phải trò đùa. Thế tử Vĩnh Ninh Hầu tuy xuất thân danh môn, dung mạo tuấn mỹ, trong mắt người khác là vị hôn phu hiếm có. Nhưng tính tình hắn như thế, tất nhiên chẳng bao giờ chịu nói một lời dịu dàng. Lấy một trượng phu như vậy, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất.”
Liễu Thiều Quang chóp mũi cay cay, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, không để Liễu Hoán thấy nước mắt trong mắt mình, cố gắng nở nụ cười nói:
“Đại ca nói đúng lắm nhưng chuyện này thật sự là đại ca hiểu lầm, ta đối với thế tử Vĩnh Ninh Hầu tuyệt không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho đại ca thôi.”
Liễu Hoán thấy nàng vẫn giữ bình tĩnh và lý trí, cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ đưa tay xoa đầu Liễu Thiều Quang:
“Giờ cũng không còn sớm, chuyện đã nói ra rồi thì mau đi nghỉ ngơi đi.”
Nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng khôn nguôi, không biết giữa Liễu Thiều Quang và Từ Tử Uyên rốt cuộc có khúc mắc gì.
Liễu Thiều Quang có thể giữ lý trí nhưng Từ Tử Uyên thật sự sẽ buông tay sao? Liễu Hoán không phải kẻ ngốc, cũng không mù, hắn nhìn ra được Từ Tử Uyên đối với Liễu Thiều Quang có bao nhiêu đặc biệt. Nói hắn vô tình với nàng? Trừ phi mặt trời ngày mai mọc từ đằng Tây!
Nói đến cùng, Từ Tử Uyên có quyền có thế, trong khi Liễu gia chỉ là thương hộ, thân phận khác biệt một trời một vực. Khi nãy hắn còn lạc quan khuyên bảo Liễu Thiều Quang nhưng suy cho cùng, với quyền lực của Vĩnh Ninh Hầu phủ, nếu muốn nạp một nữ tử thương hộ làm thϊếp, người đời cũng chỉ cho rằng thương hộ trèo cao mà thôi.
Giờ khắc này, Liễu Hoán cảm thấy bất lực vô cùng, chưa bao giờ thống hận sự vô năng của bản thân đến thế. Hắn trầm mặt, túm lấy Liễu Chương từ trong ổ chăn, tức giận quát:
“Đệ lại ngủ ngon thế này? Chẳng chịu chuyên tâm đọc sách, thế làm sao thi đậu công danh?”
Bị ca ca mắng mỏ không rõ đầu đuôi, Liễu Chương vô cùng hoang mang, ủy khuất nói:
“Ta mỗi ngày đều học thuộc bài đầy đủ rồi mới ngủ mà!”
Chẳng lẽ ngủ ngon cũng là sai rồi sao?
Liễu Hoán chậm rãi thở ra một hơi, đưa tay xoa đầu Liễu Chương, thành công biến mái tóc y thành tổ quạ. Hắn thở dài nói:
“Ngày mai ta phải rời nhà đi xa rồi. Đệ cũng đã lớn, nên dần học cách gánh vác gia tộc. Ta không có thiên phú với con đường khoa cử, tương lai Liễu gia có thể đổi vận hay không, phải xem vào đệ. Nghĩ đến Thiều nhi, trong nhà tất nhiên sẽ không để nàng thiếu thốn tiền tài nhưng sau này nếu bàn chuyện cưới hỏi, có một người đệ đỗ đạt công danh, chung quy cũng giúp nàng thêm phần tự tin.”
Nghe vậy, chút giận dỗi vì bị đánh thức của Liễu Chương lập tức tiêu tan. Y vỗ ngực chắc nịch:
“Đại ca cứ yên tâm! Có ta ở đây, tuyệt đối không để ai dám coi thường tỷ tỷ! Đã tỉnh rồi thì nhân tiện học thuộc thêm mấy bài văn nữa vậy!”
Nói xong, y lập tức khoác thêm áo ngoài, vèo một cái biến mất.
Liễu Hoán nhìn theo mà bật cười, lắc đầu, hai tay chắp sau lưng thong thả quay về phòng. Sáng hôm sau, hắn từ biệt người nhà, lên đường tiến về Bắc Cương.
Trùng hợp thay, ba ngày sau khi Liễu Hoán rời đi, Phạm Đồng Tri cuối cùng cũng hạ quyết tâm đưa Phạm Lăng và Nghiêm Bảo Châu về quê. Hai người bị tống thẳng lên một chiếc xe ngựa đơn sơ, hành lý chẳng đầy một xe, bộ dạng thê lương vô cùng, lặng lẽ rời đi theo hướng Tịnh Châu.
Liễu Thiều Quang vốn còn muốn đứng xem náo nhiệt, cảm thấy vô cùng hả giận.
Nhưng nửa tháng sau, tin tức truyền về rằng trên đường đi, Nghiêm Bảo Châu và Phạm Lăng đã cãi nhau kịch liệt, cuối cùng còn lao vào đánh nhau, trong lúc giằng co, Nghiêm Bảo Châu lỡ tay gϊếŧ chết Phạm Lăng, còn khiến Liễu Hoán vô cớ bị liên lụy.
Nghe xong tin này, Liễu Thiều Quang tức đến nghiến răng, hận không thể tự tay gϊếŧ chết Nghiêm Bảo Châu!
Cái đồ sao chổi này! Đi đến đâu cũng mang họa cho người khác!