Thẩm Nguyệt Hoa cùng Tống Giác mỉm cười, dựa vào nhã gian lầu hai, thoải mái vẫy tay về phía Liễu Thiều Quang.
Liễu Thiều Quang lập tức nhướng mày, trong mắt lộ ra vài phần ý cười, chọc chọc Liễu Chương, cười trêu: “Cơ hội tốt để kết giao cháu thủ phụ tới rồi kìa.”
Liễu Chương liếc mắt xem thường, “Đệ là loại người ưa luồn cúi sao?”
Dứt lời, Liễu Chương liền vui vẻ cùng Liễu Thiều Quang lên lầu, còn không quên hỏi: “Tống công tử tính tình thế nào? Có gì kiêng kị không tỷ?”
Liễu Thiều Quang cười nhìn Liễu Chương tự vả mặt, “Vừa rồi ai còn bảo khinh thường kết giao với Tống công tử?”
“Cái này tỷ không hiểu rồi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Có thư tiến cử của thế tử trong tay, qua một thời gian nữa đệ có thể vào kinh học ở Quốc Tử Giám. Đã có ‘địa đầu xà’ tại đây, chẳng lẽ ta không nên tìm hiểu kỹ tình hình sao?”
Tống Giác vốn là người dễ gần, tính cách lại hợp với Thẩm Nguyệt Hoa, hơn nữa mơ hồ đoán được tâm tư của Từ Tử Uyên nên đối với Liễu Thiều Quang vô cùng khách khí, vì vậy đối với Liễu Chương cũng rất thân thiện.
Liễu Chương lại là người giỏi ăn nói, mở miệng ra là khiến người khác vui lòng, khó ai có thể thoát khỏi sự thuyết phục của hắn. Vì vậy, Liễu Hoán thường xuyên lo lắng, sợ rằng sau này Liễu Chương thi đỗ bảng vàng lại biến thành kẻ xu nịnh.
Quả nhiên, Liễu Thiều Quang chỉ vừa giới thiệu qua loa, Liễu Chương đã nhanh chóng bắt chuyện, thân mật gọi một tiếng “Tống đại ca”.
Tống Giác lần đầu gặp người còn xể lể hơn cả mình, trong lòng có chút buồn bực: Vị ấu tử Liễu gia này thật sự không giống với những thương hộ tử hắn từng gặp trước đây. Giống như Liễu Thiều Quang, Liễu Chương hoàn toàn không có chút tự ti nào khi đối diện với người quyền quý, buồn vui đều bộc lộ rõ ràng. Hơn nữa, nhà lại giàu có, quen nhìn thứ tốt trong những dịp lớn, chuyện gì cũng có thể bàn luận cùng Tống Giác. Quan trọng nhất là, Liễu Chương sở hữu diện mạo không tầm thường, vừa tròn mười bốn tuổi, đúng là thời kỳ thiếu niên phóng khoáng. Dù giọng nói có hơi vang như phá la nhưng người nghe vẫn cảm thấy vui tai.
Tống Giác vốn thích thưởng thức những thứ đẹp đẽ, lại thêm Liễu Chương nói năng khéo léo, ban đầu chỉ vì nể mặt Từ Tử Uyên mà quan tâm Liễu gia đôi chút nhưng sau một hồi trò chuyện cùng Liễu Chương, hắn thực sự nảy sinh vài phần yêu thích từ tận đáy lòng. Không chỉ tiết lộ hết thông tin về các phu tử trong Quốc Tử Giám, hắn còn lén nhắc nhở Liễu Chương:
“Quốc Tử Giám cái gì cũng tốt, chỉ có cơm canh là... khó mà nuốt nổi. Vào Quốc Tử Giám, không cần biết học hành tiến bộ hay không nhưng đảm bảo người gầy đi ba cân. Ngươi là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, chắc chắn không chịu nổi đâu, đến lúc đó còn phải nhờ sư huynh ta cứu giúp. Nhớ kỹ, sau hậu viện học xá có một cây đại du già, ta và mấy huynh đệ từng giấu một sợi dây thừng trên cây đấy. Thỉnh thoảng sẽ nhờ mấy người bán rong mang đồ ăn đến, cách vài ngày lại nhờ họ mang chút đồ ngon. Chỉ cần trèo lên cây, ném dây thừng xuống, người bán rong buộc hộp đồ ăn vào, kéo lên là có ngay. Cả đám tụ họp ăn uống một bữa no nê, thật sung sướиɠ như tiên giới!”
Liễu Thiều Quang và Thẩm Nguyệt Hoa nghe mà ngây người, hoàn toàn không ngờ học sinh Quốc Tử Giám lại có thể làm ra chuyện ngông cuồng đến vậy. Nhưng nhìn bộ dạng chẳng mấy nghiêm túc của Tống Giác, bọn họ lại cảm thấy... cũng chẳng đáng là gì.
P/s: Tống Giác sau sẽ có người trong lòng, mong độc giả không tự ghép Liễu Chương với Tống Giác. Cảm ơn!