Oán Nhân

Chương 1: Trọng sinh (1)

Năm Cảnh Nguyên thứ mười tám, mùa đông lạnh đến cực độ. Tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết tựa như lưỡi dao táp thẳng vào mặt người đi đường. Trên phố, lớp tuyết đọng cao đến tận đầu gối, rét buốt làm ai nấy đều run rẩy.

Bên ngoài Vĩnh Ninh Hầu phủ, Liễu ma ma khoác áo bông dày cộm, kéo cổ áo lên cao, đứng nơi cuối đường ngóng trông, vừa dậm chân vừa sốt ruột than: “Hầu gia sao còn chưa tới? Phu nhân bệnh tình nguy kịch thế này rồi, e rằng sắp không ổn mất!”

Bên trong chính viện hầu phủ lại ấm áp như mùa xuân. Lửa than cháy đỏ rực, hơi ấm lan tỏa khắp phòng, chỉ cần mặc hơi dày một chút cũng đủ để mồ hôi thấm ướt lưng áo.

Vậy mà trên giường, nữ tử đang cuộn mình trong lớp chăn gấm dày, gương mặt xưa nay kiều diễm quyến rũ nay lại lộ rõ vẻ bệnh tật, càng thêm phần nhu nhược đáng thương. Nàng tựa đóa hoa từng rực rỡ đến cực hạn, nay đã đến lúc úa tàn.

Liễu Thiều Quang nhìn mọi thứ xung quanh đang dần mơ hồ, chỉ mơ màng gọi tên Từ Tử Uyên nhưng căn phòng vẫn lặng như tờ, chẳng ai đáp lại.

Khi ý thức dần tỉnh táo hơn đôi chút, khóe môi nàng không kiềm được mà cười khổ. Thì ra, Từ Tử Uyên thực sự có thể lạnh nhạt đến mức này. Đến giây phút này rồi, dù chỉ một lần hắn vẫn không muốn gặp nàng.

Người đời đều nói Liễu Thiều Quang có phúc, lấy được lang quân như ý, từ thân phận con gái nhà thương hộ thấp kém một bước trở thành phu nhân Vĩnh Ninh Hầu cao quý.

Không chỉ vậy, nàng còn gặp được một phu quân giữ mình trong sạch. Suốt mười tám năm bước vào hầu phủ, nàng và Từ Tử Uyên vẫn luôn là phu thê tương ái. Trong phủ không có thϊếp thất hay thông phòng, chỉ riêng điểm này cũng đủ làm bao cáo mệnh phu nhân trong kinh thành phải ngưỡng mộ.

Huống hồ, Từ Tử Uyên lại sinh ra với dung mạo phong thần tuấn tú, phong thái xuất trần, tựa như tiên nhân hạ phàm. Được một người như vậy khuynh tâm, cả kinh thành ai mà không ghen tỵ với phúc khí của Liễu Thiều Quang?

Điều duy nhất có thể bàn tán về nàng có lẽ là Liễu Thiều Quang không thể sinh nhiều con nối dõi. Từ Tử Uyên chỉ có một người con trai duy nhất, Từ Trường Châu, vừa chào đời đã được lập làm thế tử.

Vị thế tử này thừa hưởng trọn vẹn mọi phẩm chất của phụ thân, từ dung mạo đến tài hoa đều thuộc hàng xuất sắc nhất. Hơn nữa, hắn còn được Cảnh Nguyên đế vô cùng sủng ái, tương lai hứa hẹn có thể giúp hầu phủ tiếp tục hưng thịnh suốt ba đời.

Phu thê hòa thuận, con cái hiếu thảo. Một nữ tử có thể đạt đến vị trí như Liễu Thiều Quang, xem ra cũng chẳng có gì phải bất mãn.

Không có gì bất mãn ư?

Bờ môi đỏ diễm lệ của Liễu Thiều Quang bỗng nhếch lên nụ cười châm chọc. Từ Tử Uyên đúng là giỏi diễn trò. Rõ ràng chán ghét nàng đến tận xương tủy, khẳng định nàng tâm cơ xảo trá, cho rằng nàng gả cho hắn chẳng qua là vì vinh hoa phú quý, thậm chí không tiếc vứt bỏ biểu ca. Vì thế, hắn chưa bao giờ thật lòng với nàng nhưng trước mặt người ngoài lại muốn dựng lên một vở kịch phu thê hòa thuận giả tạo.

Thật làm khó cho hắn. Một vở kịch như vậy mà hắn có thể đóng trọn suốt mười tám năm.

Đáng tiếc, giả dối chung quy vẫn chỉ là giả dối.

Người đó có một trái tim lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, dù nàng có nguyện ý thiêu thân lao vào lửa vì hắn, hao tổn tâm tư, cạn kiệt sức lực vì hắn thì thứ nàng nhận lại cũng chỉ là ánh mắt thờ ơ đến cực điểm.

Mối quan hệ phu thê khiến người ta phát điên không phải là những trận cãi vã dữ dội mà là khi hai người ngồi ngay ngắn trước mặt nhau nhưng chẳng ai thốt lên lấy một lời.

Không phải nàng không muốn nói mà là ngọn lửa nhiệt tình năm nào, đã bị sự lạnh nhạt của Từ Tử Uyên năm này qua năm khác dập tắt, chẳng còn lại chút gì.

Gần nhất cũng chính là xa nhất, phu thê hai người đôi khi chẳng khác nào hai kẻ xa lạ.