“Bạn học Lâm.”
Người đàn ông mặc quân phục trước mặt trầm thấp gọi cô. Anh cầm trong tay một bản báo cáo kiểm tra, trên đó là số liệu chi tiết về kiểm tra thân thể của cô.
“Đã phân hóa xong, tinh thần thể là Song Tử Diệp khoa thực vật hoa, có đầy đủ tư chất dẫn đường, đẳng cấp E, thành tích khoá lý luận văn hóa 68, khoá thực thể…”
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó cởi cà vạt, cởϊ áσ khoác âu phục phẳng phiu, ngồi vào chiếc ghế làm việc.
“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao cô nhập học hai năm, thành tích khoá thực thể đều bằng 0 không?”
“...” Lâm Nam mím chặt môi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Mắt cô đen trắng rõ ràng, lông mi vừa dày vừa dài, đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ mang tính biểu tượng, độ cong mượt mà của khuôn mặt, lơ đãng sẽ để lộ ra một loại biểu cảm vô tội, khiến người ta trìu mến.
Ở thời đại tinh tế đặc thù này, nhân loại đã biến chất từ lâu, không thấy nhiều người giống như Lâm Nam vẫn còn duy trì khí vận của nhân loại cổ điển phương Đông.
Nhưng yếu đuối cũng không phải là lý do để thành tích môn thực thể bằng 0, mỗi năm quốc gia phân bổ một khoản tiền lớn cho Bạch Tháp, chính là vì bồi dưỡng càng nhiều người dẫn đường đạt tiêu chuẩn càng tốt, cung cấp đủ hậu cần bảo đảm cho các chiến sĩ chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến.
Nhưng thành tích này của Lâm Nam, thật khiến người ta đau đầu. Khóa văn hóa còn chưa tính, dù sao qua vạch đạt tiêu chuẩn là được, chủ yếu môn thực thể…
“Theo như tôi biết, tháng này niên cấp các cô tổ chức hai lần hữu nghị với lính gác học viện, bạn học của cô đều hoàn thành nhiệm vụ tinh lọc khá tốt, chỉ có cô, liên tục hai lần để lính gác trong phòng khám không khống chế được, thậm chí suýt chút nữa đã xâm hại cô.”
“Hình như có chuyện này.” Lâm Nam xấu hổ đáp.
“Bạn học Lâm, có thể nói nguyên nhân không?” Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, chờ câu trả lời của cô.
Lâm Nam im lặng một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Tinh thần thể của tôi là hoa thố ti (*) (tơ hồng), chỉ có công năng ký sinh, không có cách nào giúp đám lính gác tinh lọc chất ô nhiễm trong não, tôi đã rất cố gắng thử điều khiển chúng nó, nhưng vẫn vô dụng.”
*Hoa Thố Ti được dùng để chỉ cây tơ hồng, một loại cây ký sinh mềm yếu, không thể tự mình sống mà phải bám vào cây khác để phát triển, trong văn học còn mang ý nghĩa ẩn dụ, chỉ những người phụ thuộc hoặc yếu đuối, thường không tự lập và phải dựa dẫm vào người khác.
Người đàn ông nghe xong, nhíu mày, trầm ngâm, “Trong lịch sử nhân loại chưa từng có người dẫn đường nào không thanh lọc được cả.”
Loại tình huống này rất hiếm thấy, nói như vậy, người dẫn đường dùng tinh thần lực liên kết lính gác, năng lực tinh lọc chất ô nhiễm trong não là trời sinh, chỉ cần phân hóa thành người dẫn đường, tự động biết phải làm thế nào.
Ví dụ như Lâm Nam, trăm năm khó gặp.
Cô đã học hai năm, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, rồi bị phân phối đến địa phương Bạch Tháp nhậm chức, nếu như đến lúc đó thành tích không đạt tiêu chuẩn, còn không tinh lọc được, như vậy sẽ bị tước đoạt thân phận dẫn đường, trở thành bình dân.