Buổi tối Dư Duệ trở về thấy tiệm hoa đã khóa cửa, anh kéo ngăn ngoài cặp táp lấy chìa khóa mở cửa.
Lên lầu cất đồ đạc xong, Dư Duệ ngồi ở bàn ăn lấy điện thoại ra gọi cho Dương An Hy. Hôm qua lúc cô ngủ anh đã lén mở điện thoại cô kiểm tra số rồi lưu lại.
Lần đầu gọi đường dây bên kia có tiếng đổ chuông. Lần thứ hai, thứ ba gọi thì thuê bao. Dư Duệ tiếp tục gọi thêm mấy lần nữa vẫn không được đành xuống lầu khóa cửa đi tìm cô.
May mắn trước khi đi anh đυ.ng mặt bà chủ nhà ở kế bên, bà ta nói cô mượn xe đi tầm hơn 4 giờ một chút, đi đến cái nhà hàng gì mà cao cao phía bên kia gần công viên để giao hoa.
Có được thông tin, Dư Duệ cảm ơn bà chủ rồi lập tức chạy đi tìm cô. Nhìn đồng hồ một chút nữa là 10 giờ, anh vừa đi vừa gọi cho ai đó rồi tiếp tục gọi cho cô.
Dư Duệ theo hướng bà chủ nhà chỉ chạy theo hướng đến nhà hàng đó. Đi ngang công viên nhìn thấy một thân thể nhỏ nhắn ngồi bất động ở băng ghế gần khu trò chơi trẻ em liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh đứng quan sát cô một chút, thấy Dương An Hy vẫn cứ ngồi đó đăm đăm nhìn xuống chân mình. Dư Duệ nhíu mày tiến lại gần.
Đến khi hai mũi giày thể thao của ai đó chạm vào đầu dép lê màu hồng nhạt của mình, Dương An Hy mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Thấy khuôn mặt lo lắng của Dư Duệ liền mỉm cười một cái.
“Muộn rồi sao không về nhà?” Dư Duệ hỏi trước.
Dương An Hy vẫn ngồi đó, đưa tay nắm lấy tay Dư Duệ, nhẹ nhàng nói: “Em lâu rồi không ra ngoài đi dạo, đột nhiên muốn ngồi đây hóng gió thêm chút.”
Dư Duệ vén nhẹ tóc mái cô, không buông tay xoay người ngồi xuống bên cạnh. “Một chút nữa thôi, anh ngồi với em.”
Trong trường hợp này được cô chủ động nắm tay hiển nhiên Dư Duệ thấy vui, nhưng không nhiều bởi vì lo hơn là vui.
Thấy cô thất thần ngồi đó, lúc ngước mặt lên nhìn anh trong mắt không hề có chút sức sống nào. Nụ cười cũng yếu ớt nhìn tựa một em bé búp bê xinh đẹp nhưng vô lực, mỏng manh.
Dư Duệ nhìn bàn tay mình đang đan vào bàn tay lạnh toát của cô, rốt cuộc lần này cô vẫn giấu anh. Trước đây không nói, bây giờ cũng không.
Một lát sau một chiếc ô tô màu xám đậu phía trước hai người. Một người đàn ông trung niên bước khỏi xe đảo mắt nhìn xung quanh xong dừng mắt tại chỗ xe đạp màu xanh dựng ở gốc cây gần đó. Rồi mới tiến lại gần.
Ông khom nhẹ người, cung kính hỏi Dư Duệ, “Cậu hai, cậu đưa cô về trước. Tôi sẽ mang xe về ngay.”
Dư Duệ gật đầu. Bàn tay vẫn nắm tay cô lay nhẹ, “Về thôi!”
Dương An Hy thấy vậy khôi phục lại một chút thần sắc, lắc đầu xấu hổ nói: “Như vậy làm sao được, em… tự đạp xe về được.”
Người đàn ông cười hiền hòa với cô sau đó cất tiếng: “Như vậy mới là không được, cô hai nên theo cậu hai về đi.”
Nói xong ông quay lưng đi nhanh về phía xe đạp, leo lên xe đạp đi một cách nhanh chóng.
Dương An Hy sững sờ, cái gì mà cô hai, ông ấy rõ là người quen của Dư Duệ nhưng sao lại biết cô ở đây? Rồi lại còn biết nên đạp xe về hướng nào.
“Ông ấy là ông Từ, quản gia ba đời nhà anh. Ông Từ nói rồi thì không lay chuyển được đâu. Chúng ta về nhanh đi.”
Dư Duệ kéo nhẹ tay cô đi theo mình. Mở cửa ghế phụ cho cô, gài dây an toàn rồi đóng cửa đi vòng qua đầu xe, sau đó mở cửa ngồi vào khởi động xe chạy đi.
……….
Dương An Hy tắm xong lên lầu đã thấy đồ ăn ngon trước mắt. Dư Duệ làm thịt viên chiên chấm sốt cay còn có nước ép dưa hấu mua trên đường về.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thịt viên trên đĩa vẫn còn bốc khói, lại nhìn sang Dư Duệ đang trộn salad, cất tiếng hỏi: “Chiều anh chưa ăn sao?”
“Ăn rồi, nhưng lại đói.” Dư Duệ đem tô salad lại, ngồi xuống gắp thịt viên vào bát cho cô.
Vừa nãy trên xe bụng Dương An Hy biểu tình có chút lớn, nên Dư Duệ lại nấu cho cô ăn.
Cô vừa cắn một nửa viên thịt, trong bát lập tức có thêm một viên mới, lại thêm một ít rau.
Dương An bĩu môi, cô cũng không phải là không có tay, có thể tự mình gắp.
“À phải rồi, chú ban nãy…”
“Chú lái xe về rồi, ở đây không có chỗ đậu xe, xe đạp cũng giúp em trả rồi.”
Dương An Hy gật đầu hai cái, tiếp tục ăn.
“Lần sau không được tắm lâu như vậy, càng không được tắm đêm, hại lắm.”
“Em biết rồi.”
“Ngoan.” Dư Duệ quan sát nét mặt Dương An Hy, anh cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì. Cái tên khốn Tô Di Hòa không ngờ lại hành động nhanh như vậy. Đã vậy lần này cho hắn trả giá sớm hơn một chút.
Dương An Hy đột nhiên gắp cho Dư Duệ một viên thịt khiến anh có chút bất ngờ. Nhìn cô hơi lâu một chút, vui mừng không hề che giấu thể hiện hết lên mặt.
“Nhìn em làm gì, anh gắp được không lẽ không cho em gắp?”
Nhìn người trước mặt tủm tỉm cười cô có chút xấu hổ mà cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong Dư Duệ tự dọn rửa chén cô vào phòng nghỉ ngơi trước. Đến lúc vào phòng thấy Dương An Hy nằm xoay mặt vào tường chơi game, gối đầu lên một con gấu bông, chừa gối và chỗ sau lưng cho anh nằm.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng anh dâng lên nhiều cảm xúc khó tả, có vui mừng, có yêu thương.
Anh tiến đến nằm cạnh cô, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp.
Dư Duệ nhìn Dương An Hy đắp chăn kín mít, lộ ra phần đầu và phần gáy trắng nõn. Không nhịn được đưa tay chạm vào liền bị cô nhích người tránh né.
Anh phì cười làm cho cô xấu hổ nhích lại tường gần hơn nữa. Dư Duệ cũng nhích gần lại thêm một chút trêu cô. Cuối cùng Dương An Hy chỉ có thể chịu thua mà cố gắng ngủ đi thật nhanh.
___________
Trong một nhà xưởng bỏ hoang bám đầy rêu bụi, mạng nhện, nền đất ẩm ướt, tối tăm. Cho dù là ban ngày, ánh sáng bên ngoài cũng không có chỗ để lọt vào, trừ một lỗ hổng nhỏ trên trần nhà, nhưng ánh sáng nhỏ nhoi duy nhất đó lại chiếu vào một khoảng cách khá xa nơi ba con người đang bị trói đằng kia.
Hai người phụ nữ xinh đẹp cùng một bé gái.
“Tuệ Tâm, cậu ngủ rồi sao?”
Người phụ nữ được gọi tên khẽ mở mắt, đôi mắt mệt mỏi và vô lực.
“Không có, tớ đói quá, thức ăn bọn chúng đưa một ngày căn bản không đủ để tớ ăn một bữa.” Lý Tuệ Tâm gượng cười đáp. “Cũng may là lúc đó tiểu Hòa có lịch học thêm, nếu không nó ở đây khóc toáng lên phiền chết đi được, không ngoan như tiểu Hy nhà cậu.”
Cao An Mỹ cũng gượng cười trấn an bạn mình.
Hôm nay đã là ngày thứ 3 bị giam ở đây rồi, chỉ cần chờ người nhà đưa tiền chuộc xong sẽ có hy vọng thoát ra được.
Cứ nhìn đến đứa con gái nhỏ của mình, vừa ngoan vừa hiểu chuyện là cô lại có thêm sức mạnh để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
Chỉ là Cao An Mỹ cũng không ngờ đến, hôm nay và cả sau này, cô đều không thể tự mình bước ra khỏi đây.
Cánh cửa hé mở đem theo anh sáng chói mắt lướt qua một cách nhanh chóng. Một trong số bọn chúng bước vào, chỉ một mình hắn.
Con người đó mang ý tứ không thèm che giấu đối với người bạn từ bé của cô – Tuệ Tâm.
Hắn ta chậm rãi bước vào, không nói một lời tỉ mỉ quan sát con mồi của mình.
Lý Tuệ Tâm tất nhiên cũng nhận ra điều hắn ta chú ý đến chính là mình, liền trừng mắt nhìn về phía người trong bóng tối. Tuy đều che mặt như nhau nhưng đặc điểm của hắn lại rất dễ nhận diện. Là tên có dáng người nhỏ con nhất trong đám bắt cóc, dáng chân mày cũng rất hiếm gặp, là dạng chân mày xếch xéo lên, mọc lởm chởm rậm rạp khác thường.
“Rốt cuộc muốn nhìn đến khi nào đây?”
Tiếng quát lớn làm cho Dương An Hy giật mình thức giấc.
Thấy vậy Lý Tuệ Tâm điều chỉnh giọng của mình một cách vừa phải hơn, nhưng câu từ không hề che đậy sự khinh thường cùng tức giận.
“Làm nghề gì cũng nên có đạo đức nghề nghiệp một chút mới có thể làm ăn lâu dài, sống đến giờ chưa từng thấy người đẹp hay sao mà cứ nhìn chăm chăm như thế, bị loại người như mày nhìn tao thật sự rất buồn nôn đó.”
Cao An Mỹ đá nhẹ chân Lý Tuệ Tâm, lắc đầu ra dấu cho bạn thân nên biết chừng mực.