Đuổi Theo Cô Bạn Gái Thích Bỏ Trốn

Chương 3: Không muốn mất em

Dư Duệ nghe tiếng mở cửa phòng, không quay đầu, chăm chú vào laptop, dửng dưng nói: “Lại ăn sáng đi.”

Cô ngó nghiêng một chút, nhìn thấy đồ ăn bị laptop che khuất. Là một đĩa gồm một lát sandwich nướng cắt làm đôi ăn cùng trứng, vài lát thịt mỏng, cải xà lách và hai lát cà chua.

Trông rất bắt mắt. kế bên còn có một ly cam ép.

Thấy Dương An Hy vẫn chưa có động tĩnh, Dư Duệ quay đầu nhìn, hai đầu chân mày nhíu lại, tỏ ý không hài lòng. “Có cần tôi bế em lại, rồi đút cho em ăn không?”

Cô bước nhanh lại ngồi đối diện anh, cầm dao nĩa lên, cắt một miếng trứng đưa vào miệng, bắt đầu nhai. Dư Duệ nhìn cô một cái, tay lấy tách cà phê nhấp một ngụm rồi tiếp tục làm việc.

Ăn xong Dương An Hy đặt dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn Dư Duệ, xem ra không thể mãi im lặng. Cô không hiểu được Dư Duệ, anh rốt cuộc đang làm gì?

“Đừng nhìn nữa, ăn nốt hai lát cà chua đi.”

Dương An Hy cụp mắt, hít nhẹ một hơi lấy can đảm ngẩng đầu nói: “Anh đừng như vậy, lẽ ra anh không nên như vậy.”

Ba năm rồi, lẽ ra anh nên quên đi cô và yêu một người khác, kết hôn, sinh con rồi sống hạnh phúc. Nếu có gặp lại nhau, anh nên lờ đi, hoặc là nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, khinh thường. Đáng ra phải như vậy. So với những gì cô đã gây ra cho anh, thì anh hoàn toàn có quyền làm như vậy.

Dư Duệ nhìn thẳng vào mắt Dương An Hy, cô liền vội đảo mắt đi chỗ khác.

“Vậy anh phải như nào? Em nói xem?” Anh thở một hơi dài, đưa tay nâng gọng kính lên, giọng nói nhàn nhạt, “Mối quan hệ của em và Tô Di Hòa không tốt đến mức có thể ngủ cùng nhau.”

Tim Dương An Hy đập nhanh thêm một chút. “Hôm đó không phải anh đã tận mắt thấy sao? Hơn nữa đã ba năm rồi, là thật hay không còn quan trọng?”

“Anh quan trọng, anh không tin em làm vậy, hoặc nếu có thì chắc chắn hắn ta uy hϊếp em. Trước đây do anh quá nóng giận nên không nhìn ra, càng nghĩ càng thấy…”

Dương An Hy cắt ngang lời anh, “Dư Duệ…”

Trong lòng cô đau đớn, vì điều gì mà anh tin cô đến thế?

“Em từng nói rồi… là thật.” Loại người đáng ghét như cô làm sao xứng nhận lấy loại đãi ngộ này. “Không ai ép buộc em, con người em vốn dĩ là như thế, đến bây giờ anh còn không hiểu sao? Phản bội chính là phản bội, đừng tha thứ cho em.” Cũng đừng phí thời gian vì em.

“Thật hay không anh tự khắc biết. Cho em một phút ăn sạch đồ ăn trên đĩa, nếu không anh tự mình… giúp em ăn.” Chữ tự mình này cũng được anh nhấn mạnh thêm đôi chút.

Dương An Hy đầu hàng, nhăn mặt ăn hết hai lát cà chua. Dư Duệ đúng là cố chấp hết chỗ nói. Người bình thường không có ai như anh.

Từ khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, cái ngày Dư Duệ nhận được tin nhắn nặc danh khiến anh đến nơi mà anh phải chứng kiến cảnh người con gái anh yêu nhất nằm trên giường một tên đàn ông khác. Anh như phát điên chạy khỏi nơi đó.

Sau đó anh trốn tránh cô, trốn tránh sự thật. Anh dành tất cả thời gian vào việc học để đánh lừa bản thân mình quên đi cô, quên đi ngày hôm đó. Nhưng cuối cùng đến lúc sắp rời khỏi ngôi trường mỗi ngày hai đứa chờ đợi nhau, anh lại không thể kiềm lòng muốn gặp cô. Muốn hỏi cô tại sao? Rõ ràng đang hạnh phúc bên nhau. Tại sao lại không tìm anh lấy một lần? Tại sao không giải thích bất cứ điều gì?

Nhưng khi anh tìm đến cô, cô đã không còn ở đó. Ở trường không gặp được cô, anh đến nhà. Người trong nhà nói rằng cô bỏ đi rồi. Đi đâu? Sao lại đi? Điều gì đã khiến cô rời đi mà chẳng màng bất cứ điều gì?

Anh dựa vào các mối quan hệ mà mình có, cuối cùng cũng tìm được một người bạn học cũ của cô. Thông tin mà anh có được chính là: Tô Di Hòa là một kẻ bắt nạt, hắn ta chỉ bắt nạt mình cô.

Lúc đó Dư Duệ vô cùng ngờ vực bản thân mình, anh chưa đủ để cô tin tưởng, chưa đủ để cô nói ra những gì mình phải chịu sao? Hay là anh thể hiện chưa đủ?

Vài tháng trước, khi vô tình nhận được tin tức cô đang ở thành phố B. Dư Duệ nhanh nhất có thể sắp xếp tất cả để chạy đến bên cô. Ngày ngày quan sát cuộc sống của cô.

Lần này, anh nhất định không để mất cô.

Những gì cần làm rõ? Những người gây ra tổn thương cho cô. Anh sẽ tính từng thứ một, không để sót điều gì.

Dương An Hy mang đĩa, ly đi rửa, phát hiện trên kệ bếp có thêm lò nướng, kệ chén cũng có thêm chén đĩa và vài chiếc ly cùng kiểu với đồ ở nhà cô. Dương An Hy quay đầu nhìn Dư Duệ chất vấn thì phát hiện thêm một túi đồ màu đen nằm dưới chân phải anh.

“Sáng sớm lúc ra ngoài tình cờ anh gặp bà chủ nhà, anh đã đưa giấy tờ cho bà làm thủ tục tạm trú rồi. Tiền thuê nhà cũng đóng thêm cho em nửa năm.” Dư Duệ nói chuyện nhàn nhã, cứ như đây là lẽ đương nhiên.

Dương An Hy tức giận dậm chân một cái, quay qua mở tủ lạnh theo thói quen.

Tủ lạnh vừa mở, bên trong đầy ắp đồ. Vài hộp thịt, rau củ, hoa quả, sữa chua uống, nước cam, sữa… Mỗi thứ một ít lấp đầy cái tủ lạnh nhỏ từng gần như trống trơn vào ngày hôm qua.

“Anh Dư,” Dương An Hy bất lực nói: “Chúng ta không phải loại quan hệ đó nữa, chúng ta chia tay lâu lắm rồi.”

“Vẫn chưa, chúng ta chưa từng nói sẽ chia tay.” Nhìn đôi mày cô nhíu lại vì tức giận Dư Duệ cười cười.

Dương An Hy thấy vậy càng tức tối hơn, lớn tiếng nói: “Vậy bây giờ chia tay.”

Dư Duệ còn cười tươi hơn nữa, sau đó nở thêm một nụ cười công nghiệp, híp mắt nhìn cô. “Anh không đồng ý.”

Cái gì chứ? Chia tay là chia tay còn cần đồng ý sao? Anh rốt cuộc bị gì vậy? Hay anh muốn bên cạnh cô để trả thù sao? Không, anh sẽ không như vậy.

Dương An Hy ấm ức đi xuống lầu, vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Kiễng chân lấy chìa khóa trên nóc tủ, vặn mở tủ cá nhân. Vừa mở tủ liền lập tức nhìn thấy một cốc một bàn chải mới đặt chễm chệ ngay bên cạnh cốc của cô, phía dưới còn có thêm một tuýp sữa rửa mặt của nam.

Chai sữa tắm còn một ít chưa dùng hết của cô cũng biến mất, thay vào đó là một chai khác trông có vẻ đắt tiền cùng vài thứ khác. Cô không có tâm trạng xem chúng đâu nha.

Đánh răng, vệ sinh cá nhân xong Dương An Hy mở cửa đi ra thì gặp Dư Duệ trên lầu đi xuống. Giờ cô mới chú ý đến hôm nay anh mặc đồ trông rất thoải mái, áo phông xám nhạt cùng quần short đen đơn giản.

Dư Duệ lúc trước vẫn hay mặc đồ tone màu tối, anh thường không quá chú trọng cách ăn mặc, cảm thấy phù hợp là được. Tuy là vậy nhưng phải công nhận rằng Dư Duệ mặc gì cũng trông rất đẹp. Dương An Hy tự hỏi anh đã chăm chỉ tập thể hình sao, ba năm trước anh hơi gầy, trông không mạnh mẽ như bây giờ.

Dư Duệ vuốt đầu cô một cái, “Anh đi công việc một lát, trưa anh về nấu cơm cho em.”

“Không cần đâu.” Cô tỏ vẻ xa lạ đáp.

Dư Duệ không nói thêm gì, véo má cô một phát rồi sải bước ra ngoài.

*****

Thành phố A

Trên giường lớn, một cô gái yêu kiều dán chặt thân thể vào người đàn ông bên cạnh. Cả hai vẫn còn đang say giấc. Nhìn quần áo vứt lung tung trong phòng cũng đủ biết đêm qua đã xảy ra loại chuyện kịch liệt gì.

Chuông điện thoại reo inh ỏi ở tủ đầu giường, anh ta với tay lấy, bắt máy gắt gỏng quát: “Mới sáng sớm đã gọi, mau nói Chu Lỗi mày có chuyện gì?”

Người bên kia chậc một tiếng: “Tô Di Hòa mày xem tin nhắn tao gửi kìa, rồi cảm ơn tao cũng không muộn. Nhớ đừng cảm ơn suông.”

Tô Di Hòa tắt máy mở wechat xem tin nhắn.

Chu Lỗi gửi cho hắn một bức ảnh. Bức ảnh này chụp một cô gái nhỏ đang cúi người đưa tay chỉnh lại những bó hoa. Tô Di Hòa không tự chủ mà khóe môi cong lên. “Cuối cùng cũng tìm được.”

Cô gái bên cạnh thức giấc, rướn người hôn vào má hắn, “Cục cưng, ngủ thêm chút nữa.”

Đột nhiên mặt Tô Di Hòa đanh lại, hắn nhìn thấy góc bên trái màn hình, người đăng là Dư Duệ, 3 ngày trước, đăng kèm một trái tim.