Bạch Miên tham gia vào hội nhóm những người thích đọc tiểu thuyết mạng, tuần vừa rồi nhóm trưởng tổ chức một trò chơi, ai đoán ra ngày sinh của cô ta sẽ được thưởng 3 quyển tiểu thuyết nổi tiếng. Cô lần tìm mãi không thấy thông tin gì liền đoán bừa ngày hôm đó, 22 tháng 6, không ngờ lại trúng thưởng.
Chiều hôm nay cô thật sự nhận được đúng 3 quyển, mới toanh, còn nguyên lớp màng bọc trong suốt bao quanh. Bạch Miên vui vẻ cả chiều. Cô xem đi xem lại nhưng chưa vội đọc, bìa quyển nào cũng đẹp.
Đến lúc đi ngủ còn mang lên giường ngắm nghía. Hai quyển ngôn tình đô thị là hai tác phẩm nổi tiếng của cùng một tác giả. Quyển còn lại thì trông rất lạ, bìa sách màu xanh lam chữ màu trắng, tựa đề: Một đời một kiếp. Đàm Dụ Cố Dao.
Đó là tất cả những gì Bạch Miên có thể nhớ được trước khi tỉnh dậy và trở thành một Thường tại nhỏ bé trong chốn hậu cung tranh giành đấu đá này.
Oa, ước gì đây là một giấc mơ, tỉnh dậy liền có thể trở về nhà, buổi sáng trên đường đi làm sẽ ghé tiệm beefsteak quen ăn một phần steak trứng, hôm nào cũng được anh chủ tiệm đẹp trai khuyến mãi thêm nhiều khoai tây.
Nhưng đến cả muốn mơ để trở về cũng không mơ nổi, mới chưa 5 giờ trời còn chưa kịp sáng, sương mù giăng khắp lối mà cung nữ thân cận đã giục nàng đi thỉnh an. Bạch Miên trong lòng ngầm an ủi bản thân.
Đi làm cũng phải 7 giờ mới dậy, 8 giờ mới là giờ làm. Nơi này đúng là bóc lột người khác.
Nói là đi thỉnh an, nhưng đến nơi chẳng được gặp thái hậu. Chỉ ở ngoài cho mama điểm danh, muốn trực tiếp thỉnh an thì phải từ Tần vị trở lên.
Nhưng điểm danh cũng không sung sướиɠ gì, phải đứng ở đó cùng mấy trăm người, hết người này đi lại người kia đến.
Sau khi thỉnh an thái hậu phải qua cung hoàng hậu điểm danh tiếp, lê thân xác mệt mỏi rã rời về đến cung lại phải thỉnh an chủ cung. Cuối cùng đến gần 9 giờ mới được cho ăn.
Nếu mỗi ngày đều như vậy thì phải làm sao, tử cấm thành này rộng lớn như vậy, mỗi ngày đi đi về về ăn bao nhiêu mới bù lại được sức đây. Mà bữa ăn được ban phát cũng rất mộc mạc nha. Ba đĩa to nhưng đồ ăn lại nhỏ xíu căn bản không đủ nhét kẽ răng.
Bạch Miên cười ra nước mắt, ôm bụng vẫn còn đói đi lại giường cố gắng ngủ. Thật ra không cần cố gắng vẫn có thể ngủ. Bổn Thường tại đã quá mệt rồi, tạm biệt, ta về đây.
Kết quả tỉnh dậy là 4 giờ chiều, nghe được giọng êm ái của Thu Vân, “Chủ tử, người mau dậy đi, chuẩn bị đi thỉnh an.”
Bạch Miên khẽ mở mắt, cười một cái rồi nhắm mắt, “Cơn ác mộng chết tiệt này, dai như đỉa đói.”
Một tuần sau đó, Bạch Miên cũng không thể quen được với lối sống này. Nhưng chỉ đành bất lực mà tuân theo vòng lặp vô tận. Mỗi ngày đều cúi đầu sống, giữ được mạng nhỏ trước rồi tính tiếp.
Thi thoảng nàng cũng nảy ra ý nghĩ bỏ trốn nhưng đành cay đắng thừa nhận. Trong phim nữ chính bỏ trốn thành hay bại đều có hào quang nhân vật chính soi sáng, cuối cùng đều lành lặn. Nhưng nàng là ai? Chẳng ai biết. Tường thành thì cao, một cái lỗ chó cũng không có, thị vệ canh gác võ công thâm hậu. Trốn làm sao? Làm sao trốn?
Thế nhưng vẫn có người trốn, vài ngày sẽ nghe đâu đó các cung nữ rì rầm một Đáp ứng nào đó trốn đi bị bắt tại trận. Một vị Tần nào đó nhờ quan hệ trốn thoát thành công, thành công thật sao?
Không hề! Những người có chức vị thấp như vậy thậm chí còn không được Hoàng thượng biết đến, đều có những bộ phận để xử lý họ, trước khi xử lý sẽ được báo cáo với bề trên để được phê duyệt. Còn hình phạt cho các trường hợp đó đều có sẵn rồi.
Bạch Miên mỗi ngày đều đi đi về về rồi ăn cơm sau đó đi ngủ. Hồi tưởng lại những bộn bề trong cuộc sống hiện đại cùng những lần bị đồng nghiệp áp bức cũng không là gì cả. Mỗi đêm trước khi đi ngủ đều chắp tay cầu nguyện mong sau khi tỉnh dậy sẽ ở trong căn phòng thân yêu, đắp chăn hồng ấm áp, ôm gấu bông nghe vài bản nhạc êm tai.
Cung Bạch Miên ở là cung của Vạn Tần, ngoài nàng ra còn đâu đó khoảng hơn mười người cấp bậc từ Quý nhân trở xuống cũng đang ở đây.
Do ở sát vách nên chuyện đυ.ng mặt cũng là lẽ đương nhiên, Nàng chỉ là Thường tại nên tất nhiên sẽ cúi mình nhiều hơn là được người khác cúi mình.
Lẽ ra Bạch Miên sẽ có hai cung nữ theo hầu, nhưng nghe Thu Vân nói cung nữ trước của nàng không biết vì sao biến mất. Lần nào báo cáo lên trên họ đều nói sẽ phân phối người rồi mãi cũng chẳng thấy người nào. Một mình Thu Vân hầu hạ chủ tử cũng khá chật vật mà phải cam chịu thôi.
Bạch Miên cảm thấy may mắn, ít ra còn được làm một Thường tại vô danh, nếu làm cung nữ theo hầu một vị Phi tần khó tính nào e là còn thảm hơn nữa.
Mà nói đến cũng kỳ lạ, không chỉ trùng tên mà thân thể nàng xuyên vào lẫn thân thể thật của nàng cũng tương đối giống nhau về đường nét trên gương mặt. Thân thể của Đào Miên như là một phiên bản nâng cấp của nàng. Da dẻ trắng hồng, láng mịn. Vòng nào ra vòng đó, cũng có thể xem là một mỹ nhân đáng yêu. Cái thiếu ở đây chính là khí chất, có khí chất là sẽ ra dáng một đại mỹ nhân ngay.
Nhưng mà mỗi ngày khom lưng quỳ gối, dù thật sự có khí chất cũng phải giấu đi. Nếu không sự ganh ghét đố kỵ trong cung này sẽ khiến con người có khí chất nào đó đến chết cũng không biết nguyên nhân là gì.
Buổi tối sau khi đi thỉnh an về. Bạch Miên nghe thấy tiếng đàn vọng từ rất rất xa. Gần bờ hồ vài con đom đóm bay cộng thêm tiếng đàn du dương làm cho khung cảnh trở nên kỳ ảo.
Mặc cho Thu Vân can ngăn nàng chạy ra bờ hồ, tùy tiện vung tay múa chân. Trước đây nàng rất thích học múa, nhưng do thích quá trễ lại không đủ dũng khí để học nên thường xem trên mạng rồi tập theo.
Cũng phải chấp nhận rằng thích và năng khiếu là hai chuyện khác. Tự nhảy cho mình xem là được. Hơn nữa hôm nay nàng là một trong những người về trễ nhất, mà đường này về cái cung hẻo lánh của Vạn Tần tất nhiên ít người qua lại. Tùy tiện một hôm cũng không vấn đề gì.
Cứ như vậy Bạch Miên nhảy múa dưới ánh trăng thanh gió mát đến mệt lã rồi vui vẻ trở về cùng Thu Vân.
Nàng đâu biết bên kia hồ tối tăm vậy mà có người đang ngồi, phía nàng không nhìn ra nhưng bên kia nhìn qua lại vô cùng rõ ràng.
Khóe môi nàng ta cong lên, mắt phượng sắc bén chăm chú nhìn bóng lưng ai đó bên kia hồ. Tay nhẹ nhàng gõ gõ vào bàn gỗ hai cái, một cung nữ từ đâu tiến lên, chắp hai tay đè lên nhau, cúi đầu cung kính, “Nô tì đã rõ thưa Hoàng hậu.”
Cố Dao phất nhẹ tay, tỏ vẻ hài lòng, cung nữ kia cúi đầu lần nữa sau đó lui đi mất dạng.
Trưa hôm sau lúc dùng cơm, Thu Vân mang lên hai món, một mặn một xào. Bạch Miên không tin vào mắt mình, gặng hỏi: “Còn một món chưa làm xong đúng không?”
Thu Vân thở dài trả lời: “Hết rồi thưa chủ tử, từ nay sẽ chỉ có hai món, Vạn Tần ra lệnh phải chi tiêu tiết kiệm nên nhà bếp bây giờ bớt bữa ăn mỗi phòng lại một món.”
“Cái gì? Cô ta mỗi bữa ăn đều mười mấy món, bớt đi một món đã là gì, ta đây mỗi bữa chỉ có ba món, mỗi món chỉ có một nhúm. Còn bớt của ta? Muốn ta đói chết sao?”
Thu Vân hốt hoảng, “Chủ tử người nhỏ tiếng một chút, tai vách mạch dừng.”
Bạch Miên ấm ức vô cùng, vừa lấy tay gạt nước mắt vừa cầm đũa ăn. Ở hiện đại mỗi lần áp lực cuộc sống đều mua đồ ăn ngon, đồ uống ngon để tiêu tan đi hết muộn phiền.
Ở đây mỗi ngày sống chật vật cực khổ như vậy, đồ ăn không ngon, đồ uống không có cái gì ra hồn. Ăn không no, mặc không ấm, ngủ trên cái gối kỳ cục đã đành, giường cứng như đá ngủ dậy hôm nào cũng đau lưng.
Nói chuyện không được nói lớn, ăn nhẹ nhàng, đi khép nép, không được chạy, mỗi ngày đi trên đôi hài bó chặt chân đi đi về về đến sưng rộp cả chân lên. Bạch Miên trong lòng oán trách thế lực nào đã đẩy nàng vào hoàn cảnh bi đát đến nhường này.