Phong Tổng, Phu Nhân Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi

Chương 26

Lúc này, điện thoại của Phong Đình Thâm vang lên.

Dung Từ nhìn thấy Phong Đình Thâm bắt máy, một chữ “Alo” kia, nghe rất khác so với khi nói chuyện điện thoại với cô.

Giọng điệu của anh dịu dàng.

Dung Từ gần như ngay lập tức đoán được người ở đầu dây bên kia là Lâm Vu.

Cô đang nghĩ như vậy, cũng không biết bên kia nói gì, Phong Đình Thâm buông tay đang cầm trên tủ quần áo ra, nói: “Anh qua đó ngay.”

Nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Dung Từ nhìn anh rời đi, không gọi anh lại.

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng xe hơi.

Phong Đình Thâm đã rời khỏi nhà cũ.

Dung Từ nhắm mắt, bình tĩnh tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Bởi vì phải đưa Phong Cảnh Tâm đến trường, hơn sáu giờ sáng, Dung Từ đã tỉnh dậy.

Trong phòng chỉ có mình cô, tối qua Phong Đình Thâm không quay về sau khi rời đi.

Dung Từ đã không còn để ý nữa.

Dung Từ nhìn đồng hồ, biết rằng Phong Cảnh Tâm vẫn chưa dậy, bèn đi qua gọi cô bé dậy.

Cửa phòng Phong Cảnh Tâm vẫn còn khóa.

Dung Từ đành phải đưa tay gõ cửa.

Một lúc sau, Phong Cảnh Tâm mới dậy mở cửa.

Thấy Dung Từ, Phong Cảnh Tâm bĩu môi, không vui nói: "Mẹ, mẹ gõ cửa lớn như vậy làm gì? Khiến con đau cả đầu."

Tối hôm qua cô bé đã nói chuyện với dì Lâm rồi, dì Lâm tuy nói mẹ là mẹ của cô bé, đưa cô bé đi học là chuyện đương nhiên.

Nhưng giọng điệu của dì Lâm rất buồn.

Cô bé vì vậy mà cảm thấy rất áy náy.

Buổi tối cô bé còn gặp mấy giấc mơ đáng sợ.

Bây giờ còn bị Dung Từ gọi dậy, tâm trạng cô bé rất không tốt.

Dung Từ nhìn cô bé nổi giận với mình, không hề tức giận, cô bình tĩnh nói: "Chỗ này cách trường học rất xa, nếu con không dậy ngay sẽ không kịp đến trường mất."

Bởi vì không phải Lâm Vu đưa cô bé đi học, Phong Cảnh Tâm không muốn đi học nữa.

Cô bé hừ một tiếng, không nói gì.

Nhưng cô bé tùy hứng thì tùy hứng, nhưng cũng biết không thể tùy hứng trong chuyện học hành.

Cô bé nằm ì trên giường, ấm ức nói: "Con biết rồi."

Cô bé nằm một lúc không nhúc nhích, nhìn Dung Từ: "Mẹ, mẹ giúp con nặn kem đánh răng."

Dung Từ: "Ừm."

Sau khi Dung Từ vào phòng tắm, Phong Cảnh Tâm cầm điện thoại lên, nhắn tin chúc buổi sáng cho Lâm Vu xong, mới vào phòng tắm, cầm bàn chải đã được Dung Từ nặn sẵn kem đánh răng lên đánh răng.

Khi cô bé sắp đánh răng xong, Dung Từ dùng nước nóng làm ấm khăn mặt rồi vắt khô, đưa cho cô bé lau mặt.

Cô mở tủ quần áo, nhìn một lượt, hỏi: "Con muốn mặc bộ nào?"

Phong Cảnh Tâm nhìn, nói: "Mẹ, quần áo con tự thay được, mẹ ra ngoài trước đi."

Dung Từ đóng tủ quần áo lại: "Được."

Sau khi Dung Từ rời đi, Phong Cảnh Tâm lấy bộ quần áo hôm qua cố ý mang từ nhà sang ra mặc.

Đây là một bộ đồ rằn ri siêu ngầu, là hôm qua dì Lâm đã chọn cho cô bé.

Hôm nay cô bé sẽ mặc bộ quần áo này để cổ vũ cho dì Lâm.

Nghĩ đến cuộc đua xe tối nay, nghĩ đến việc lại có thể nhìn thấy dì Vu Vu ngầu lòi, cô bé lại vui vẻ trở lại.

Thay quần áo xong, Phong Cảnh Tâm cầm điện thoại lên xem.

Rất nhanh, cô bé liền nhíu mày.

Trước đây khi cô bé nhắn tin cho dì Vu Vu, dì Vu Vu đều trả lời rất nhanh.

Nhưng hôm nay cô bé đã rửa mặt xong rồi, dì Vu Vu vẫn chưa trả lời cô bé.

Chẳng lẽ dì Vu Vu giận rồi?

Nghĩ đến đây, cô bé vội vàng nhắn tin cho Lâm Vu.

[Dì Vu Vu, dì sao vậy? Có phải giận rồi không?]

[Dì Vu Vu, dì biết mà, con không muốn mẹ đưa con đến trường, dì biết con thích dì hơn mà, dì Lâm ơi dì đừng giận có được không?]