Phong Tổng, Phu Nhân Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi

Chương 23

Sau khi kết hôn, mặc dù cuộc sống hôn nhân của cô và Phong Đình Thâm lạnh như băng, Dung Từ vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cưới mà bà cụ đã chuẩn bị cho họ.

Ngược lại, Phong Đình Thâm chưa từng đeo qua.

Chiếc nhẫn cưới thuộc về anh, không biết đã bị anh ném đi đâu rồi.

Những năm nay, Dung Từ đi đâu cũng đeo nhẫn, không nỡ tháo xuống.

Mọi người cũng quen rồi.

Phong Đình Duệ những năm nay không ít lần vì chuyện này mà châm chọc cô.

Hôm nay cô không đeo nhẫn cưới, ban đầu mọi người đều không chú ý tới, dù sao, mọi người không có việc gì cũng sẽ không đặc biệt nhìn chằm chằm vào tay cô.

Cho nên, nếu không phải nghe bà cụ nói như vậy, những người khác thật sự không chú ý điểm này.

Động tác bóc tôm của Dung Từ chợt dừng lại, sau đó sắc mặt bình thản nói: "Sáng sớm ra cửa vội, để quên ở nhà rồi ạ."

Thật ra, nhẫn đã được cô tháo ra khi chuẩn bị đơn ly hôn.

Cô để cùng với đơn ly hôn trong phong bì rồi.

Có điều, cô và Phong Đình Thâm còn chưa chính thức ly hôn, mà cô biết bà cụ chắc chắn sẽ không đồng ý cho họ ly hôn, nếu cô hiện tại nhắc tới chuyện cô muốn ly hôn với Phong Đình Thâm, phỏng chừng cô và Phong Đình Thâm tạm thời sẽ không ly hôn được.

Cho nên, Dung Từ không nói thật với bà cụ.

Bà cụ nghe xong, cười cười: "Thì ra là như vậy."

Sau đó, mọi người lại như thường lệ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người chuyển đến phòng khách vừa ăn hoa quả tráng miệng, vừa nói chuyện phiếm.

Bà cụ vẫn luôn muốn tác hợp Dung Từ và Phong Đình Thâm.

Lại bảo Dung Từ và Phong Đình Thâm ngồi cùng nhau.

Phong Đình Thâm vẫn như cũ, ánh mắt cũng không cho Dung Từ một cái.

Dung Từ không muốn ngồi qua đó, nhưng không thể cứ từ chối bà cụ mãi, đành ngồi xuống bên cạnh Phong Đình Thâm.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng nay, họ ngồi gần nhau như vậy.

Dung Từ có thể ngửi rõ mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt quen thuộc trên người Phong Đình Thâm.

Nhưng bây giờ lòng cô đã bình thản, chỉ từng miếng từng miếng ăn hoa quả trước mặt, không có ý định chủ động nói chuyện với Phong Đình Thâm.

Bà cụ lại rất hài lòng, nhìn cô và Phong Đình Thâm cười nói: "Thật xứng đôi."

Bọn họ một người anh tuấn, một người dịu dàng lại vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn vẻ bề ngoài đúng là rất xứng đôi.

Nhưng cũng chỉ có vẻ bề ngoài xứng đôi mà thôi.

Nếu xét các điều kiện khác, Dung Từ còn kém xa.

Có điều, thấy bà cụ vui vẻ như vậy, Phong Đình Duệ và Tang Du dù không cho là đúng, nhưng cũng không làm mất hứng của bà cụ trước mặt mọi người.

Tối hôm đó, bọn họ theo ý của bà cụ ở lại biệt thự qua đêm.

Hơn tám giờ, Phong Đình Thâm và bà cụ đến thư phòng bàn chuyện công việc, Phong Cảnh Tâm kéo tay Dung Từ nói cô bé muốn tắm rửa đi ngủ.

Dung Từ liền theo cô bé lên lầu cho cô bé tắm.

Ngồi trong bồn tắm nhỏ, Phong Cảnh Tâm nhìn Dung Từ, thăm dò hỏi: "Mẹ, sáng mai mẹ... có bận không?"

Mặc dù cô bé có thể nhượng bộ, sáng mai để mẹ đưa cô bé đến trường.

Nhưng trong lòng cô bé vẫn mong người đưa cô bé đi là dì Lâm hơn.

Cho nên, nếu mẹ không rảnh vào sáng mai thì tốt rồi.

Dung Từ lắc đầu: "Không bận, sao vậy?"

Phong Cảnh Tâm nghe vậy, thất vọng bĩu môi, nói: "Không có gì ạ."

Cô bé không nói, Dung Từ cũng không hỏi.

Phong Cảnh Tâm tắm xong, Dung Từ dịu dàng sấy tóc cho cô bé.

Vừa sấy tóc khô, Phong Cảnh Tâm liền nói cô bé muốn đi ngủ.

Dung Từ thấy cô bé cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, biết cô bé còn muốn chơi điện thoại, nói: "Xem một lát rồi phải đi ngủ, không được xem quá lâu, biết không?"

"Biết rồi ạ."

Vì sáng mai mẹ rảnh, vậy cô bé phải nói với dì Lâm một tiếng mới được.