Chỉ đáng tiếc, nàng chưa từng thực lòng yêu thích những chuyện này.
Ba năm trước, ngoại tổ nàng qua đời vì bệnh, nàng thay mẫu thân đã mất về Giang Châu chịu tang, một lần đi là kéo dài ba năm.
Trong đó tuy có phần do cữu phụ cữu mẫu tha thiết giữ lại, nhưng nguyên do quan trọng hơn là vì nơi này yên tĩnh, không cần suốt ngày ứng phó với tiệc rượu yến hội.
Hôm nay, trời lại chẳng chiều lòng người.
Trên hồ Thanh Ảnh, mưa bụi vẫn rơi lất phất. Mặt hồ xanh biếc như ngọc bích ngày thường nay tựa dây đàn cổ khẽ gảy, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Phía xa, núi non tắm trong cơn mưa, dưới sắc trời u ám lại ngấm thêm một tầng xanh tươi mới.
Trước núi sau nước, Thiên Hưu Lâu tọa lạc bên hồ Thanh Ảnh, bốn mặt đều thông thoáng.
Xuyên qua làn nước khói mờ, bóng dáng lố nhố trên lầu, người đứng người ngồi, thấp thoáng còn văng vẳng tiếng đàn mơ hồ vọng lại.
Bích Vu thu ô, khẽ đỡ Tuyết Trúc vào đình hóng mát an tọa, nhưng đôi mắt lại không kìm được mà nhìn về phía bờ bên kia.
“Thật là náo nhiệt quá, tiểu thư! Tiếng đàn này… Chẳng lẽ chính là "Vạn Hác Tùng Phong" của Quản Công?”
Nàng ấy không hiểu âm luật, chỉ nghe nói tiên sinh đã tìm được một cây đàn cổ trứ danh, hôm nay sẽ tự tay diễn tấu trong nhã tập, nên tò mò hỏi.
Tuyết Trúc khẽ lắc đầu.
Khúc "U Hoàng Ngâm" này, nàng đã quá quen thuộc.
Nguyên bản vốn là một giai điệu thoát tục u nhã, nhưng nếu không phải người ngoài thế gian, khó mà đàn ra được ý cảnh trọn vẹn.
Huống hồ, khúc nhạc này vốn bị khuyết đoạn giữa, các bản phổ đều không ghi chép. Nàng từng thử chỉnh sửa một chút, dùng kỹ pháp "Tàng ngâm" để bổ sung chỗ khuyết, rồi đàn bằng cây đàn Nam Kha do chính tay nàng chế tác, nghe ra cũng coi như thanh khiết trầm lắng.
Bích Vu không nghe ra những điều này, đã không phải cây đàn danh tiếng kia, lại càng mất đi ít nhiều hứng thú.
Chẳng bao lâu sau, nàng ấy bắt đầu cảm thấy chán, đưa mắt nhìn quanh rồi nói: “Sao Thế tử còn chưa đến nhỉ? Nhà đầu Sương Nhụy vốn ham vui, chắc lại quên mất việc chính rồi. Tiểu thư, hay để nô tỳ đi tìm người hỏi thử?”
“Không cần đâu. Tấu xong khúc này, hắn tự khắc sẽ đến.”
Bích Vu khựng lại, nhìn về phía bờ bên kia, chợt bừng tỉnh: “Tiếng đàn này… Hóa ra là do Thế tử đàn! Đàn thật là hay!”
Tuyết Trúc cúi đầu chỉnh lại vạt váy, giọng điềm nhiên: “Cũng chưa hẳn là cực hay. Năm dây căng, điệu Thanh Vũ, càng hợp với khúc này hơn.”
Không hiểu.
Nhưng Bích Vu biết cách phụ họa.