Loan Phượng Đổi Tổ

Chương 4

Nàng cụp mắt, múc một muỗng bánh sủi cảo.

Nhưng chỉ vừa nếm một miếng, động tác lại hơi khựng lại.

Vân Tước thấy vậy, lập tức đưa tay sờ thử thành bát.

Kỳ lạ, vẫn còn ấm cơ mà?

Đột nhiên, nàng ấy nhớ ra gì đó, dè dặt hỏi: "Nương nương thấy nhân bánh hơi nhạt phải không?"

Tuyết Trúc không đáp.

Nàng vốn không để tâm đến chuyện ăn uống, huống hồ đã bị giam trong lãnh cung, làm gì có tư cách kén chọn đồ ăn. Chỉ là hôm nay là ngày lễ lớn, theo lẽ thường cả cung sẽ được ban yến, vậy mà nhân thịt dê trong bánh lại nhạt đến mức chẳng có mấy vị thịt, điều này không hợp lẽ chút nào.

Nhìn sắc mặt nàng, Vân Tước biết mình đoán đúng.

"Nương nương đừng trách." Nàng ấy đưa mắt nhìn quanh, rồi cúi thấp người, ghé sát tai nàng, hạ giọng nói: "Bây giờ tình hình thế này, trừ mấy vị chủ nhân được sủng ái ra, những người khác đừng nói đến thịt, e là về sau ngay cả một bữa cơm no cũng khó mà có!"

Tuyết Trúc khựng lại, trong lòng thoáng dâng lên vài suy đoán, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ như vô tình hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"

"Nương nương vẫn chưa biết ư?" Vân Tước thoáng tự trách, lại tiếp tục thì thầm: "Là lỗi của nô tỳ, dạo gần đây không thể đến thăm người. Giờ ngoài kia ai ai cũng đang truyền tin, nói rằng Uy Viễn quân đã vượt sông Lạc Thủy, chiếm được Ông Châu. Nhiều nhất chỉ một tháng nữa là có thể đánh vào Lạc Kinh rồi!"

"Ông Châu thất thủ à?" Tuyết Trúc ngước mắt.

Ông Châu chấn giữ Tương Quan, là tuyến phòng thủ quan trọng nhất ở phía nam Lạc Kinh. Địa thế nơi đây đặc biệt hiểm yếu, từ trước đến nay vẫn luôn là vùng chiến lược mà các phe tranh giành. Nếu Uy Viễn quân đã chiếm được chỗ này, vậy thì việc tiến thẳng vào hoàng đô, so với lấy đồ trong túi có gì khác đâu?

Diễn biến này còn nhanh hơn dự liệu của nàng rất nhiều.

"Hiện giờ lòng người trên dưới trong cung đều rã rời, chi tiêu vốn đã eo hẹp, các quan quản sự lại chẳng màng đến sống chết của kẻ dưới, càng ngày càng bòn rút tàn nhẫn hơn. Nói đến đây..."

Vân Tước thoáng dừng lại, cẩn thận đưa mắt nhìn quanh, xác nhận không có ai khác, mới hạ giọng thì thầm: "Không ít người trong cung đều đang mong Uy Viễn quân đánh vào đây đấy."

"..."

Tuyết Trúc không khỏi im lặng.

Chẳng trách bọn họ lại có suy nghĩ ấy.

Uy Viễn quân vốn là thuộc hạ cũ của Tiên đế.

Năm đó, khi triều đại cũ sụp đổ, thiên hạ đại loạn, các phiên trấn chia cắt cát cứ, giặc cỏ cũng nổi lên như nấm sau mưa, dựng cờ khởi nghĩa khắp nơi.

Tiên đế là một trong những kẻ mạnh nhất trong cơn binh biến ấy. Người dẫn dắt Uy Viễn quân, nam chinh bắc chiến, lập nên cơ nghiệp của Đại Chiêu trong thời loạn.