Tuyết rơi suốt một ngày một đêm trước, cây già trong viện bị đè gãy không ít cành nhỏ.
Tuyết Trúc đứng trên bậc thềm, siết chặt chiếc áo choàng cũ kỹ trên người.
Chiếc áo hồ trắng này là thứ nàng mặc vào ngày nhập cung, đến nay lớp lông đã chẳng còn mềm mượt sáng bóng như trước, nhưng may mắn vẫn giữ được hơi ấm, giúp nàng cầm cự qua ba mùa đông lạnh lẽo.
Nàng cúi đầu bước xuống bậc thềm, tránh những phiến đá xanh đóng băng trơn trượt, men theo con đường phủ đầy tuyết chưa tan trong viện.
Bên kia bức tường cung, đoàn xe chất đầy rau củ cho ngày Đông chí đang vội vã lăn bánh qua hành lang phía tây.
Người xưa vẫn nói: "Đông chí lớn như Tết." Dù hiện giờ cảnh suy tàn, nhưng trong cung Đại Chiêu, việc chuẩn bị cho ngày lễ mùa đông vẫn đã rục rịch từ hơn một tháng trước.
Tuyết Trúc dừng bước, lặng lẽ lắng nghe tiếng bánh xe ken két lăn qua, chầm chậm xa dần.
Chỉ đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, nàng mới khẽ quỳ xuống, nhặt một cành cây gãy, vạch từng nét ngang dọc trên nền tuyết.
Nàng trầm tư, lúc ngẫm nghĩ, lúc hạ bút quả quyết, nếu có sai sót thì dùng nhánh cây san phẳng tuyết, chỉnh sửa rồi vẽ lại.
Chẳng bao lâu, lớp tuyết nguyên vẹn chưa tan đã bị nàng làm cho lộn xộn.
Nhìn sơ qua, trông chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch dại, tùy tiện vẽ bậy lên tuyết trong ngày đông.
Nhưng nếu ai có tâm quan sát kỹ, chưa chắc đã không nhận ra rằng… Những nét vẽ đó, dường như là một góc bản đồ trong cung cấm.
*
Đêm ấy, ánh trăng lạnh lẽo, tuyết tích tụ trên ngọn cây thỉnh thoảng rơi xuống, vang lên từng tiếng giòn như ngọc vỡ.
"Cốc cốc cốc..."
"Nương nương, là nô tỳ." Một giọng nói khẽ cất lên ngoài cửa.
Tuyết Trúc nghe vậy, không hề bất ngờ.
Ngay từ lúc phát giác động tĩnh ở góc cửa trước, nàng đã lặng lẽ cất bút mực, mở toang khung cửa sổ trước án thư.
Gió rét ùa vào từng trận, lạnh thấu xương. Chỉ trong chốc lát, mùi mực trong phòng đã nhạt đi hết.
"Vào đi." Nàng đáp.
"Vâng, nương nương."
Vân Tước đẩy cửa bước vào.
Vừa vào phòng, nàng ấy đã không khỏi thốt lên: "Nương nương, sao người lại mở cửa sổ thế này!"
Thấy Tuyết Trúc đứng trước án thư, Vân Tước vội đặt hộp thức ăn xuống, tiến lên lo lắng nói: "Dù tuyết đã ngừng rơi nhưng trời vẫn còn lạnh lắm. Người phải biết giữ gìn thân thể."
"Mấy ngày trước, vị Khương Mỹ nhân ở cung Dục Tú chỉ vì muốn khoe dáng mà cố tình mặc mỏng giữa trời tuyết, kết quả bị nhiễm phong hàn. Nhưng may mắn nàng ta còn có thể gọi thái y, uống mấy thang thuốc. Vậy mà nửa tháng rồi vẫn chưa khỏe hẳn, ngay cả cung yến hôm nay cũng chẳng thể tham dự."