Mang Theo Hệ Thống Nhặt Rác, Thiên Kim Trồng Trọt Trong Tinh Tế

Chương 13

Cô cẩn thận đặt củ khoai lang vào một ô đất linh riêng, xoay đầu mầm hướng lên trên, động tác lấp đất cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Dung dịch ngâm hạt đã bị loãng sau lần sử dụng này. Nhưng cô không lãng phí, cất vào túi đồ hệ thống để dùng tiếp vào lần sau.

Gieo hạt xong, Vân Oản đi ra bờ sông lấy nước, tưới đều lên từng ô ruộng linh.

Hiện vẫn còn bốn ô ruộng linh chưa có hạt giống, cô đành ngậm ngùi để chúng trống tạm thời.

Cảm giác như vừa mất trắng năm trăm triệu vậy.

Nhìn thành quả trước mắt, cô duỗi lưng một cái, nheo mắt tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, tinh thần sảng khoái bước vào nhà đánh thức Vân Cách.

Vân Cách có một khuôn mặt tròn trịa như bánh bao. Lúc bị gọi dậy, cậu bé nhăn mũi trông cực kỳ đáng yêu.

"Muốn ra ngoài với chị không?"

Nghe thấy được ra ngoài, Vân Cách lập tức tỉnh táo, đôi mắt sáng rực như có sao nhỏ lấp lánh bên trong.

Cậu bé lập tức lật người bật dậy, rửa mặt chải đầu.

Vân Oản cũng chuẩn bị đồ cần mang theo: một chiếc cuốc nhỏ có răng cưa phía dưới, túi đeo, súng đông lạnh. Cô đưa cho Vân Cách một ống dung dịch dinh dưỡng, rồi cả hai khóa cửa xuất phát.

Hôm nay cô định đi dọc theo hang mỏ khoáng thạch đen, biết đâu sẽ tìm thấy thêm một khu mỏ khác.

Mặt trời đã dần lên cao, nhưng đi lại trong rừng không hề thấy nóng bức, mà còn rất mát mẻ. Không khí trong lành, xua tan mọi cảm giác bực bội trong lòng.

Đi được một lúc lâu, Vân Oản dừng lại dưới một sườn núi râm mát, ánh mắt sáng lên.

Trước mặt cô là cả một vùng rau diếp cá mọc lan khắp rừng. Những chiếc lá xanh viền đỏ lay động trong gió, như đang vẫy tay chào cô, mời gọi cô nếm thử.

Cô ngồi xổm xuống, tùy ý chọn một bụi rồi dùng cuốc nhỏ đào dọc theo rễ. Dưới tán lá, toàn bộ rễ cây phát triển cực kỳ tươi tốt. Với sự trợ giúp của chiếc cuốc răng cưa, rễ cây nhanh chóng lộ ra ngoài không khí, tỏa ra một mùi hương đặc trưng.

Vân Cách ngửi thấy, lập tức hắt xì một cái.

"Đây là cỏ dại à? Có ích gì không?" Cậu tò mò nhìn Vân Oản nhanh nhẹn thu hoạch một bó rau diếp cá, thứ mùi kỳ lạ từ đó bốc lên.

"Đây là một loại rau dại ăn rất ngon, nhưng cũng có nhiều người không thích mùi vị của nó."

Vân Oản thu hoạch một bó lớn, không định đi tiếp nữa mà vui vẻ quay về theo đường cũ. Trên đường, cô hái vài chiếc lá to và bẻ mấy cành cây nhỏ.

Bọn họ không có dụng cụ nấu ăn, đành tận dụng những thứ có sẵn trong tự nhiên để thay thế.

Rau diếp cá rất khó rửa sạch, hai người phải bận rộn một hồi lâu mới rửa xong, để ráo nước rồi bày lên lá cây.

Vân Oản nhón lấy một cọng, cho vào miệng nhai thử.

Đất đai trong vũ trụ vốn cằn cỗi, hành tinh Z9528 cũng không ngoại lệ, khiến rau diếp cá mọc ra gầy gò, hương vị nhạt nhẽo như bã. Nhưng mùi thơm đặc trưng thì không thay đổi chút nào.

Bỏ qua khuyết điểm về độ giòn, hương vị giống hệt trong trí nhớ của cô.

Vân Cách nhìn Vân Oản ăn rau sống, cũng tò mò nhón một cọng thử.

Mùi vị này cậu bé chưa từng tiếp xúc bao giờ. Đối với cậu bé, nó không tính là ngon, nhưng cũng không khó ăn, tương đương với việc uống dung dịch dinh dưỡng.

Hơn nữa, rau dại không mất tiền mua, nghĩ vậy, cậu bé liền ăn thêm mấy miếng nữa.

"Đừng có ăn vụng! Đợi làm xong hãy ăn!"

Vân Oản lấy ra bốn loại gia vị mua trên mạng, tất cả đều được đựng trong những lọ nhỏ bằng ba ngón tay.

Muối và đường còn đỡ, nhưng xì dầu, giấm và dầu ăn thì cực kỳ ít, chỉ cần đổ một chút là mất đi một phần mười, lượng gia vị giảm xuống trông thấy.

Thật sợ mình lỡ tay đổ quá nhiều, không chừng sẽ tiếc đến đau lòng mất!