Thái Tử Phi Muốn Thị Tẩm

Chương 20

Từ Lưu Cảnh nhìn theo bóng Lạc Y rời đi, trên mặt đen như mực, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào.

May mắn là nàng luôn mặc thứ giống như yếm bó ngực của hiện đại để phòng bất trắc, nếu không hôm nay thân phận nàng đã bại lộ rồi.

“Vẫn không thể lơ là được.”

Khẽ cảm thán một câu, Từ Lưu Cảnh bắt đầu dùng bữa.

Cả buổi sáng bận rộn, nàng sớm đã đói bụng.

Sau khi rời khỏi mật đạo, Thanh Y đeo mặt nạ, bước vào một quán rượu.

Một nam tử áo tím đã đợi ở đó từ lâu.

“Ngươi đến muộn rồi.”

Nam tử áo tím trợn mắt, giọng điệu khó chịu.

Nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Lễ Bộ Thượng Thư trẻ tuổi nhất trong lịch sử Huyền Quốc, người được ca tụng là nhã nhặn có lễ, chưa bao giờ lộ sắc thái vui giận ra ngoài—Diêu Hành Đạo, Diêu đại nhân, vậy mà giờ phút này lại bày ra biểu cảm trái với lễ nghi.

“Ta biết.”

Khi mở miệng, giọng nói của Thanh Y trở nên khàn đặc khó nghe.

“Hắn thực sự muốn chúng ta thần phục người khác?”

Diêu Hành Đạo không để tâm đến chuyện Thanh Y thay đổi giọng nói, mà vội vàng hỏi vấn đề hắn đang khẩn thiết muốn biết.

“Đúng.”

Đáp án vừa được thốt ra, Thanh Y liền yên lặng nhìn hắn.

“Hắn sao có thể?!”

Nghe vậy, Diêu Hành Đạo trực tiếp cầm lấy chén trà trên bàn, ném về phía Thanh Y.

“Diêu Hành Đạo, ngươi bình tĩnh lại!”

Thanh Y không hề tránh né, mặc kệ chén trà đập vào đầu mình, nước trà đã nguội chảy dọc theo mặt nạ xuống.

“Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào?! Hắn sao có thể? Hắn sao có thể?!”

Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu đọng lại nơi khóe mắt Diêu Hành Đạo, rồi nhanh chóng bị hắn lau đi.

“Những năm qua, chúng ta đã mất bao nhiêu huynh đệ, bao nhiêu người đã chết mới có thể từng bước đi đến ngày hôm nay?”

“Có bao nhiêu người còn chưa kịp nhìn thấy ngày thành công đã sớm lìa đời?”

“Có bao nhiêu kẻ đã phải gánh chịu những lời phỉ báng oan uổng?”

“Trừ hắn ra, còn ai có thể rửa sạch oan khuất cho những người đó?”

“Còn ai có thể thực hiện lý tưởng của chúng ta?”

“Thanh Y, ngươi nói cho ta biết đi!”

“Ầm!”

Một tiếng sấm nổ vang trời, tiếp theo đó là cơn mưa như trút nước.

“Bá Dữu, nàng ấy chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng.”

Thanh Y đổi về giọng nói thật của mình, đưa một chiếc hộp gỗ nhỏ cho Diêu Hành Đạo, đồng thời giúp hắn lau khô nước mắt.

“Lớn từng này rồi còn khóc nhè.”

Diêu Hành Đạo quay mặt đi, không nhìn nàng.

“Là ta thất lễ.”

“Không sao, bất cứ ai nghe tin này cũng đều có phản ứng giống ngươi.”

Thanh Y không quá để tâm.

“Chuyện lễ thành niên, phải nhờ vào vị Thượng thư trẻ tuổi nhất Huyền Quốc rồi.”

Trêu ghẹo hắn một câu, Thanh Y liền xoay người, bước vào màn mưa, rời khỏi nơi này.

“Ta sẽ không nhắc ngươi rằng trên mặt nạ còn dính lá trà đâu… Dù sao thì trời mưa cũng sẽ rửa trôi hết thôi.”

Diêu Hành Đạo dõi theo bóng lưng nàng, lầm bầm một câu.

“Đại nhân!”

Một gia nhân che ô chạy đến, vội vã gọi hắn.

“Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”

Nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản thường ngày, Diêu Hành Đạo chậm rãi hỏi.

“Đại nhân! Không kịp giải thích rồi, xin hãy mau đến xem đi!”

Gia nhân thở dốc, kéo hắn lao vào màn mưa.

Vừa về đến phủ, Diêu Hành Đạo liền nhìn thấy bộ lễ phục dành cho đại lễ thành niên của Từ Lưu Cảnh bị phá hỏng.

Trước mắt hắn tối sầm lại, giọng nói run rẩy:

“Chuyện này là sao?”

Viêm Quốc, Nguyên Đô.

Tiểu nhị của quán rượu nhìn nữ quan vận quan phục màu xanh đậm trước mặt, thấy nàng không ngừng nốc rượu mà có chút chần chừ.

“Tiểu nhị, mang thêm một vò rượu! Nhân tiện giúp ta hong khô tấm băng vải này.”

Vừa uống cạn vò rượu trong tay, Quý Khanh An nghiêng đầu nói với tiểu nhị.

Tấm băng vải đen che mắt nàng đã thấm đầy rượu, dính chặt vào mí mắt, khiến nàng khó chịu mà tháo xuống, nhắm mắt lại rồi đưa cho hắn.

“Đại… đại nhân, Thái nữ có lệnh, bất cứ tửu quán nào cũng không được bán cho ngài quá ba vò rượu, kẻ nào vi phạm sẽ bị chém đầu thị chúng. Ngài đã uống hết ba vò rồi, tiểu nhân không thể bán thêm nữa.”

Tiểu nhị run rẩy thốt lên, không dám nhận lấy băng vải từ tay nàng, sợ rằng nếu vị Thái phó này nổi giận, có khi sẽ đập nát cả quán rượu.

Dù sao thì quán rượu bị đập còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu Thái phó đại nhân lỡ va quệt ở đây, thì Thái nữ điện hạ chắc chắn sẽ lấy mạng bọn họ!

“Tốt lắm, rất tốt.”

Không biết vì tức giận hay thế nào, Quý Khanh An ném bạc xuống bàn, định quay về phủ thì chợt nghe thấy giọng nói của thủ phạm đứng sau mọi chuyện.

“Ai dám chọc giận Thái phó vậy? Nói cho Cô nghe, Cô sẽ thay ngươi dạy dỗ kẻ đó.”

Nhan Hề Nguyệt bước vào quán rượu, vừa nhìn đã thấy Thái phó của nàng tức giận đùng đùng định rời đi.