Thái Tử Phi Muốn Thị Tẩm

Chương 18

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.

“Ngươi đã nghe qua chuyện Trang Chu mộng điệp chưa? Là Trang Chu biến thành bướm, hay bướm biến thành Trang Chu?”

Từ Lưu Cảnh ngây người, mở miệng nhưng lại không thốt nên lời.

“Ta hỏi ngươi, là Từ Lưu Cảnh biến thành Từ Cẩn, hay là Từ Cẩn biến thành Từ Lưu Cảnh?”

Đạo nhân xoa đầu bé gái vừa bước ra cửa, giọng điệu hờ hững.

“Ta… ta không biết. Ta không biết! Ta… không… biết…”

Nàng thổ huyết, rồi ngất lịm ngay tại chỗ.

“Chậc.”

Đạo nhân nhanh chóng đỡ lấy nàng, lắc đầu.

“Nha đầu, đóng cửa lại.”

Đặt nàng lên giường, đạo nhân không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc đen kịt, nhét vào miệng nàng.

“Xem như ngươi may mắn.”

Lầm bầm vài câu, tiên sinh tùy tiện lấy một quyển sách ra đọc dưới ánh đèn.

Ánh sáng đèn dầu vàng nhạt phản chiếu trên mặt, tay vô thức chạm vào cổ họng.

Trơn nhẵn, không hề có một chút gồ lên.

Ba ngày sau, bé gái thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn, nắm tay Từ Lưu Cảnh đứng ở cửa thôn, chuẩn bị cáo biệt đạo nhân.

“Nha đầu, nhớ kỹ tên của ta chưa?”

Đạo nhân vẫn có chút không yên tâm, lại dặn dò một lần nữa.

“Chung~ Văn~ Li~”

Bé gái trợn mắt, kéo dài giọng trả lời.

“Nhớ kỹ, đừng quên đấy.”

Chung Văn Li nhìn thoáng qua Từ Lưu Cảnh—bây giờ hệt như một con rối không có linh hồn—rồi thấp giọng dặn dò:

“Đưa nàng đi nhiều nơi, tốt nhất là để nàng ‘sống lại’.”

“Rồi rồi, biết rồi.”

Bé gái tỏ vẻ mất kiên nhẫn, phất tay từ biệt, dắt Từ Lưu Cảnh đi về phía trấn nhỏ gần nhất.

Vừa đến trấn, bé gái lập tức mua một cái bánh bao.

Khi đi ngang qua một ông lão ăn mày cùng một đứa trẻ nhỏ, nàng không hề do dự, đưa bánh bao cho lão.

“Lão gia gia, ông có thể nói cho cháu biết, ý nghĩa của việc sống là gì không?”

Lặp lại lời mà tiên sinh đã dạy mình, bé gái mong đợi nhìn lão ăn mày.

“Gì cơ? Cháu hỏi ta… sống để làm gì?”

Lão ăn mày chia hơn nửa chiếc bánh bao trong tay cho đứa bé ăn xin bên cạnh, sau khi ăn ngấu nghiến xong, ông nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

Bé gái gật đầu, chờ đợi câu trả lời của ông.

“Ta sống là để kiếm thêm chút tiền, để cháu trai của ta có thể lớn lên bình an, sau này tìm được một công việc nuôi thân, không phải đi lại con đường cũ của ta.”

Lão ăn mày xoa đầu đứa trẻ nhỏ, trong mắt tràn đầy hy vọng.

Nghe được những lời này, ánh mắt của Từ Lưu Cảnh thoáng xao động.

“Cảm ơn lão gia gia!”

Bé gái đặt vài đồng tiền vào chiếc bát sứt mẻ trước mặt lão ăn mày, rồi kéo tay Từ Lưu Cảnh bước vào một quán rượu nhỏ.

Bên trong quán vắng tanh, tiểu nhị gục đầu ngủ gật ở một góc.

Bé gái bước tới, lay tỉnh hắn.

“Ca ca, huynh có thể nói cho muội biết, huynh sống là vì điều gì không?”

Tiểu nhị trông chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nghe vậy thì sững sờ.

“Ta sao?”

Hắn liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của mình, bèn cười hề hề rồi nói:

“Ta sống là để dành dụm tiền, sau này mở một quán rượu, cưới một cô vợ hiền thục, rồi làm chưởng quầy.”

“Vậy huynh có biết tính toán sổ sách không?”

Từ Lưu Cảnh bất ngờ lên tiếng.

“Ơ… cái này ta có thể học mà.”

Tiểu nhị gãi đầu, cười ngượng nghịu.

“Này, ngươi biết nói chuyện à!”

Bé gái kinh ngạc nhìn Từ Lưu Cảnh, nàng còn tưởng rằng người mà tiên sinh bắt nàng dắt theo đã trở thành kẻ câm rồi.

Từ Lưu Cảnh không nói gì thêm, chìm vào suy tư.

Sau đó, bé gái tiếp tục dẫn nàng đi hỏi han nhiều người khác.

Mỗi người đều có một câu trả lời khác nhau.

Cuối cùng, cả hai trèo lên một ngọn đồi nhỏ, ngồi trên đó.

“Này, ngươi tên là gì?”

Bé gái không hài lòng, bèn chọc chọc vào cánh tay Từ Lưu Cảnh.

“Từ Lưu Cảnh. Còn ngươi?”

Từ Lưu Cảnh từ trong cơn mê man giật mình tỉnh lại, trả lời.

“Ta không có tên.”

Bé gái cụp mắt, có vẻ hơi buồn bã.

“Tiên sinh không đặt tên cho ngươi sao?”

“Không, tiên sinh nói…nàng không biết nên đặt tên gì cho ta.”

“Vậy, ta đặt một cái tên cho ngươi nhé?”

Từ Lưu Cảnh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn nàng.

“Thật sao? Ngươi sẽ đặt tên gì cho ta?”

Bé gái tràn đầy mong đợi, vui vẻ hỏi.

“Thanh Y.”

Hai từ đó bật ra khỏi miệng nàng.

“Từ nay ngươi sẽ gọi là Thanh Y.”

“Thanh Y?”

“Đúng, Thanh Y.”

“Này! Ta có tên rồi! Từ giờ trở đi, ta có tên rồi!”

Thanh Y bỗng nhiên đứng phắt dậy, hét lớn xuống dưới chân đồi.

“Thanh Y, vậy ý nghĩa cuộc sống của ngươi là gì?”

Từ Lưu Cảnh nhìn bóng dáng nàng đang vui sướиɠ nhảy nhót, bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

“Ta sao? Ta sống… có lẽ là để lại dấu ấn rằng ta đã từng tồn tại trên thế gian này!”

Thanh Y quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Từ Lưu Cảnh.

“Vậy còn ngươi thì sao, Từ Lưu Cảnh?”

Từ Lưu Cảnh không trả lời ngay, ánh mắt hướng về phía chân đồi, nơi những người dân đang miệt mài lao động.