Lạc Y nhìn nhóm ảnh vệ nằm bất tỉnh dưới đất, trong lòng đầy bất lực.
Nàng có thể nói với họ rằng - nàng biết đây là người của Từ Lưu Cảnh phái đến bảo vệ, nên mới không để tâm không?
Thấy ba lão già có vẻ định gϊếŧ người diệt khẩu, Lạc Y vội vàng ngăn cản.
Nàng kể lại tất cả những gì mình biết về Lương đạo trưởng, rồi trình bày mục đích tìm đến bọn họ.
Đến khi đám ảnh vệ tỉnh lại, họ đã không còn thấy bóng dáng của ba lão nhân và Thái tử phi nữa.
Hoảng hốt, họ lập tức quay về phủ Thái tử, nhưng vừa bước vào đã thấy Thái tử phi ngồi yên trong phủ như chưa từng rời đi.
Nhóm ảnh vệ liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng đi tìm Từ Lưu Cảnh.
Bọn họ quỳ xuống, kể lại toàn bộ những gì đã chứng kiến trước khi bị đánh ngất, chờ đợi nàng xử phạt.
“Chuyện này ta đã biết, các ngươi lui xuống đi.”
Trong lòng đã đoán được thân phận của ba người kia, Từ Lưu Cảnh hiểu rõ, đối phương đã tha cho nhóm ảnh vệ trở về, tức là đã nể mặt nàng lắm rồi.
Đột nhiên, trên mặt nàng ửng đỏ khác thường.
Nàng khẽ ho vài tiếng, lấy từ tay áo ra một bình thuốc, nhanh chóng uống một viên.
Một lúc lâu sau, sắc đỏ trên mặt mới dần tan đi.
“Xem ra, kế hoạch phải đẩy nhanh tiến độ rồi.”
Nhìn số thuốc còn lại trong bình không còn bao nhiêu, Từ Lưu Cảnh lẩm bẩm một mình.
Lạc Y, hy vọng nàng đừng khiến ta thất vọng.
Hôm nay là ngày Lạc Y về phủ Thừa tướng thăm cha mẹ.
Từ Lưu Cảnh đã sớm xin nghỉ với Hoàng đế Tuyên Vũ, thay thường phục để cùng nàng hồi phủ.
Lạc Xuyên cũng xin Hoàng đế nghỉ phép, từ sáng sớm đã dẫn người đứng trước cửa phủ Thừa tướng chờ đợi.
“Mời điện hạ vào phủ.”
Lạc Xuyên đích thân dẫn đường, đưa Từ Lưu Cảnh và Lạc Y vào trong.
Sau một hồi hàn huyên, Lạc Y theo mẫu thân vào nội thất tâm sự, còn Từ Lưu Cảnh thì theo Lạc Xuyên vào thư phòng.
“Điện hạ, mời hạ cờ.”
Lạc Xuyên lấy ra một bàn cờ đã chuẩn bị sẵn, sắp lại thế cờ bị bỏ dở từ năm nào, ý bảo Từ Lưu Cảnh đặt quân.
Từ Lưu Cảnh ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi hạ cờ.
Hai người đi cờ qua lại, sau một canh giờ, ván cờ đã phân thắng bại.
“Ta thua rồi.”
Lạc Xuyên đặt quân cờ xuống, khâm phục nhìn Từ Lưu Cảnh.
Nàng vẫn điềm nhiên như năm nào.
Năm đó, Lạc Xuyên là một tài năng trẻ, hai mươi hai tuổi đỗ trạng nguyên, lại được Hoàng đế Tuyên Vũ vô cùng trọng dụng.
Một ngày nọ, ông được triệu vào cung, trên đường đi ngang qua ngự hoa viên thì bị một đứa trẻ tám tuổi chặn lại.
“Thần bái kiến Thái tử điện hạ.”
Từ trang phục trên người đứa bé, cộng thêm thái độ của thái giám dẫn đường, Lạc Xuyên lập tức đoán ra thân phận của nàng.
Ngoài Từ Lưu Cảnh, ai dám mặc hoàng bào trong cung từ nhỏ?
“Ngươi là Lạc Xuyên?”
Từ Lưu Cảnh từ nhỏ đã có sự trầm ổn vượt xa người cùng tuổi. Dù chỉ mới tám tuổi, nhưng không ai dám coi thường nàng.
“Khởi bẩm điện hạ, thần chính là Lạc Xuyên.”
Lạc Xuyên thành thật trả lời.
Ông không biết vị Thái tử điện hạ này tìm mình có chuyện gì.
“Tốt lắm. Ngươi chơi với ta một ván cờ. Nếu ngươi thua, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện. Ngược lại, nếu ta thua, ta sẽ đồng ý với ngươi một chuyện.”
Từ Lưu Cảnh chỉ vào bàn cờ đã được bày sẵn bên cạnh, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Xuyên.
“Chuyện này… điện hạ, thần còn phải vào triều bái kiến bệ hạ, ván cờ này…”
Lạc Xuyên cười khổ, còn chưa kịp nói hết lời đã bị Từ Lưu Cảnh ngắt ngang.
“Phụ hoàng đã biết rồi. Sao nào? Vị đại nhân được ca tụng là thiên cổ kỳ tài lại sợ thua một đứa trẻ mới tám tuổi sao? Hay là sợ mất mặt khi bị ta đánh bại?”
Từ Lưu Cảnh nhướn mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đẩy hộp cờ trắng về phía ông.
“Thần không dám!”
Lạc Xuyên không còn cách nào khác, đành nhận lấy quân cờ, ngồi xuống đối cờ cùng nàng.
Ban đầu, ông còn mang chút khinh thường, nhưng càng chơi, sắc mặt ông càng thêm nghiêm túc.
“…Thần nhận thua.”
Ván cờ mới đi được nửa chừng, Lạc Xuyên đột nhiên nhận thua.
Thế cờ này, ông không phá được.
Đứng dậy, ông quỳ xuống hành lễ với Từ Lưu Cảnh.
“Không biết điện hạ muốn thần hứa điều gì?”
Từ Lưu Cảnh ghé sát tai ông, khẽ thì thầm vài câu.
“Lạc đại nhân có đồng ý không?”
Nàng vẫn ung dung như thường lệ, nhưng lời nói kia lại khiến Lạc Xuyên chấn động.
Sau cùng, ông nghe chính mình cất lời:
“Thần… nguyện ý.”
Trở lại hiện tại, nhìn thế cờ năm nào giờ đây đã phân thắng bại, Lạc Xuyên bỗng bật cười nhẹ.
Ông nay đã ngoài ba mươi, an nhàn quá lâu, lòng nhiệt huyết thuở trước dường như cũng đã dần nguội lạnh.
Có lẽ, đã đến lúc tỉnh giấc rồi.
“Điện hạ đã chọn được người kế thừa chưa?”
Biết rõ tình trạng sức khỏe của Từ Lưu Cảnh, Lạc Xuyên lo lắng không biết những nỗ lực của họ liệu có đổ sông đổ biển hay không.
Trong mắt ông và những người đồng chí hướng, không ai thích hợp với vị trí đó hơn nàng.