Vợ Của Huyền Thoại Trong Giới Lại Là Chính Tôi

Chương 10

Chủ đề bàn luận sôi nổi nhất xoay quanh ánh mắt của nam sinh, một chi tiết được nhấn mạnh trong cả hai video.

Trong bộ phim gốc, ánh mắt này thể hiện sự lạnh lùng vô cùng, một sự điên cuồng khi con người ta không còn bận tâm đến sinh mạng của kẻ khác. Đây không phải ánh mắt mà một nạn nhân sẽ có.

Việc tác giả hai lần đưa ánh mắt này vào video rõ ràng có dụng ý sâu xa.

Khu bình luận gần như đồng tình rằng, ngay từ đầu nam sinh đã có ý đồ với giáo sư, điều này cũng ăn khớp với tựa đề The Hunter.

Thợ săn có thể là giáo sư, nhưng cũng có thể là nam sinh, kẻ cuối cùng đã gϊếŧ anh.

Sau khi xem xong video, trong đầu Doãn Ngôn tự động hình thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Cậu rất muốn viết lại nó theo một góc nhìn khác, để câu chuyện được thể hiện một cách đầy đủ hơn.

Nhưng tiêu đề video lại sử dụng tên thật của cậu và Du Hướng Văn.

Những nhân vật trong video tuy được cắt từ phim, nhưng khi thảo luận, mọi người đều dùng tên viết tắt hoặc biệt danh của họ.

Nếu cậu viết thành fanfic, chắc chắn phải dùng tên thật.

Ai lại tự viết fanfic về chính mình chứ.

Chỉ có kẻ điên mới làm vậy.



Doãn Ngôn chính là kẻ điên đó.

Doãn Ngôn đeo khẩu trang và đội mũ bucket xuống xe, vừa đi tới cửa tòa nhà đã thấy Lưu Hiểu Đông đứng đó, khoanh tay chờ cậu.

Cậu vừa đến gần, Lưu Hiểu Đông đã vén mũ cậu lên nhìn một cái, nghiến răng nói: “Sao cậu không dặm chút phấn che đi chứ?”

Rõ ràng Tiểu Vũ đã báo cáo tình hình.

"Ban đầu em định đánh phấn, nhưng em nghe nói đạo diễn Triệu thích xem trạng thái mặt mộc của diễn viên…" Doãn Ngôn giải thích: "Với lại thực ra trông hơi tiều tụy một chút cũng hợp với trạng thái của nhân vật hơn."

"Cậu cũng biết đó chỉ là tin đồn thôi đúng không? Sao lại tin mấy thứ linh tinh thế hả?" Lưu Hiểu Đông không biết phải nói gì với cậu nữa. Người thì cứ ngoan ngoãn đứng nghe mắng, trông như một cục bông mềm mặc người nhào nặn, đến nỗi mắng cũng thấy uổng hơi.

Lưu Hiểu Đông đẩy Doãn Ngôn vào tòa nhà: “Dù nói gì cậu thì cậu cũng có lý cả.”

Doãn Ngôn cười ngốc nghếch: “He he.”

“Không biết đạo diễn Triệu tìm chúng ta vì chuyện gì, nhưng cơ hội lần này rất quý giá. Biết đâu cậu có thể chen chân vào hàng ngũ tuyến một, thế nên phải tự tin lên, dốc hết sức mà làm!” Lưu Hiểu Đông vỗ vai Doãn Ngôn, cùng cậu bước vào thang máy.

Điều bất ngờ là số người đến thử vai không nhiều.

Họ đến sớm trước nửa tiếng, nghĩ rằng phải rút số thứ tự, nhưng không ngờ lại có trợ lý trực tiếp đến dẫn vào phòng họp: “Thầy Doãn, mời thầy đợi một lát, vòng thử vai bên đạo diễn sắp kết thúc rồi.”

“Không sao, cảm ơn.” Doãn Ngôn nhận chai nước từ trợ lý, cảm thấy có phần được ưu ái.

Chờ trợ lý đi khỏi, Lưu Hiểu Đông nói: “Xem ra bộ phim chiếu vào kỳ nghỉ hè đã giúp cậu nâng tầm không ít.”

Nghe vậy, Doãn Ngôn lại có chút căng thẳng.

Cậu sợ mình không đạt được kỳ vọng của đạo diễn.

Không phải đợi lâu, trợ lý quay lại mở cửa: “Thầy Doãn, vòng thử vai trước đã xong, mời thầy vào.”

“Được ạ.” Doãn Ngôn hít sâu một hơi, xoa xoa lòng bàn tay vào đùi rồi đứng dậy.

Lưu Hiểu Đông giơ nắm đấm cổ vũ: “Cố lên!”

Đi theo trợ lý đến cửa phòng thử vai, Doãn Ngôn điều chỉnh lại trạng thái của mình. Khi trợ lý ra hiệu, cậu đẩy cửa bước vào, hơi cúi người chào: “Chào các thầy cô ạ.”

“Doãn Ngôn phải không? Vào đi.”

Giọng nói rất ôn hòa, rõ ràng không thể là của đạo diễn Triệu Thanh, người nổi tiếng kiệm lời.

Doãn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa lên tiếng là phó đạo diễn Dương Gia Thụ, người đang ngồi bên trái đạo diễn.

Còn bên phải đạo diễn, lại là một người mà Doãn Ngôn cực kỳ quen thuộc.

Phòng thử vai được bật điều hòa khá mạnh, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu lạc đà, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi.