Cậu sinh viên tên Đường Tiêu kia có lẽ thuộc nhóm người này, thế nên anh hoàn toàn không sợ hãi, cũng không chọn đi theo mình để giữ mạng.
Lục Tắc vốn nghĩ rằng, sau khi anh nhìn thấy hồn ma của Vương Hiểu Hoa, nhất định sẽ hoảng loạn gọi điện cầu cứu, không ngờ đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn ta.
"Đi điều tra xem, cậu ta ở ký túc xá nào."
Người bên cạnh nhanh chóng cầm điện thoại lên, gọi hai ba cuộc, sau đó sắc mặt trở nên u ám: "Đội trưởng Lục, sinh viên đó là học sinh ngoại trú, giờ đã rời khỏi trường."
Động tác ngậm điếu thuốc định châm lửa của Lục Tắc khựng lại, ngay lập tức nhíu mày: "Cậu ta về nhà rồi?"
Xong rồi, lần sau gặp lại, e là chỉ còn một cái xác.
Lục Tắc dụi tắt điếu thuốc còn chưa kịp hút mấy hơi, dùng tay che nửa khuôn mặt để giấu đi vẻ mệt mỏi sau hai ngày chưa chợp mắt, một lúc sau, hắn ta mới thở dài thật sâu.
Lúc này, Đường Tiêu vẫn chưa biết rằng bản thân đã bị người khác xem như kẻ sắp chết.
Anh không về thẳng nhà ngay mà đi lên tầng trên.
Anh chợt nhớ ra hôm qua là ngày phải mang thức ăn cho đám động vật ở phòng 444, không biết chúng có bị đói không.
Sau lưng anh, Vương Hiểu Hoa dần dần hiện hình, gương mặt vốn ngọt ngào của cô ta giờ loang lổ vết máu, còn cánh tay vặn vẹo giấu sau lưng đã xuất hiện những vết đốm đáng sợ.
Đây là ngày thứ hai sau khi cô ta chết, nhưng quá trình quỷ hóa bất thường lại khiến dấu vết mục rữa trên cơ thể ngày càng rõ rệt.
Vương Hiểu Hoa vươn tay về phía cổ Đường Tiêu.
Những ngón tay gãy khúc vặn vẹo, móng tay ngập trong máu bẩn đặt lên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của anh, tạo nên một cảnh tượng chói mắt đến rợn người.
Rõ ràng bàn tay đầy máu của xác chết ở ngay bên cạnh, vậy mà Đường Tiêu lại một lần nữa ngửi thấy mùi hoa hồng.
Anh vừa định nghi hoặc quay đầu, tay đã vô thức vặn chốt cửa phòng 444.
"Gâu gâu gâu uuuu!"
"Gâu gâu gâu!"
"Meo——"
Tiếng rêи ɾỉ của chó con, tiếng mèo kéo dài giọng nũng nịu, xen lẫn cả tiếng chim non non nớt cùng những âm thanh khác.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cả đám liền ào đến.
Đường Tiêu còn chưa kịp nhìn rõ, chân đã bị một đám lông xù tròn trịa bao vây, anh theo phản xạ cúi xuống bế lên một chú cún trắng đang sủa to nhất.
"Gâu!"
Đuôi của chú cún con lập tức vẫy điên cuồng như cánh quạt máy.
Bàn tay đang vươn tới của Vương Hiểu Hoa chụp vào khoảng không, cô ta dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Tiêu một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ ẩn mình biến mất.
Đường Tiêu chẳng hề hay biết, chỉ ôm cún con bước vào phòng 444, tiện tay đóng cửa lại.
Anh giơ tay chọc nhẹ vào mũi chú cún con, giọng đầy cưng chiều: "Số Mười, có phải mày lại mập lên rồi không?"
"Gâu u?" Số Mười nghiêng đầu như thể nghe không hiểu.
Các con vật khác thấy vậy thì lộ rõ vẻ ghen tị, tiếng kêu tranh giành càng lúc càng lớn. Một chú vẹt vàng thậm chí bay thẳng đến, đậu lên vai Đường Tiêu.
Anh đã quen với việc động vật tự nhiên thân cận mình, thành thạo gọi tên từng con để dỗ dành: "Số Một, Số Hai, Số Ba…"
Thực ra không phải anh muốn đặt những cái tên qua loa như vậy, mà là chủ nhân của phòng 444 vốn đặt tên cho chúng như thế.
Theo lý, những con vật này đều do chủ phòng 444 nuôi, hắn mới là người chịu trách nhiệm, thế nhưng tên đó lại thích đi xa, thậm chí có khi vài năm chẳng quay về lấy một lần.
Lần đầu tiên phát hiện ra chuyện này, Đường Tiêu đã quyết định giúp đỡ, tự mình đến chăm sóc bầy thú trong căn phòng này.
Cứ thế, một lần giúp đỡ kéo dài thành nhiều năm.
Dù sao thì anh vốn có thói quen giúp hàng xóm, huống hồ gì đám thú nhỏ này đáng yêu đến vậy, từ lâu đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng anh.
Anh thuần thục vào bếp, lấy ra đủ loại thức ăn dành cho mèo, chó mà mình mua, đổ đầy vào những chiếc bát trống, sau đó tiếp tục thay đồ ăn cho chim, rùa và chuột hamster, cuối cùng là thay nước cho tất cả.
Những con vật nhỏ cứ quấn quýt theo từng bước chân anh, trong mắt tràn đầy yêu thích mà chẳng hề che giấu.
Chủ nhân phòng 444 vốn để chúng tự do hoàn toàn, ngay cả hamster cũng có thể chạy lung tung.
Ban đầu, Đường Tiêu còn lo lắng mèo hay chó sẽ ăn thịt chuột, nhưng sau một thời gian quan sát, anh nhận ra chúng luôn chung sống hòa bình với nhau, nhiều nhất cũng chỉ tranh nhau bám lấy anh khi anh tới đây.
"Meo meo ~"
Một chú mèo nhỏ nhảy lên đùi anh, chiếc đuôi lông dài phe phẩy không ngừng.
Đường Tiêu khẽ cười: "Chào Số Bảy."
Những con vật khác đều sững lại, ngẩn ngơ nhìn anh cười.
Người này cười lên thật dịu dàng… Chúng muốn được nhìn thấy anh cười nhiều hơn nữa.
Sự yên lặng chỉ kéo dài trong chốc lát, rất nhanh sau đó cả đám lại rộn ràng hơn trước, chúng tranh nhau lao tới gần Đường Tiêu, mong được anh vuốt ve, được anh nhìn bằng ánh mắt dịu dàng ấy.