Hàng Xóm Đều Không Phải Người

Chương 6

"Có thể xem điện thoại của cậu một chút không?"

Đường Tiêu khựng lại một chút rồi nói: "Được, nhưng điện thoại của tôi khá chậm."

Anh cầm điện thoại lên, vừa bật sáng màn hình thì quả nhiên xuất hiện thông báo yêu cầu dọn dẹp bộ nhớ.

Anh không chút phiền lòng, xóa thủ công vài tập tin rác nhỏ rồi mới đưa điện thoại cho một trong những người mặc đồng phục xem.

Đường Tiêu mỉm cười: "Có vấn đề gì sao?"

Người nọ ban đầu có vẻ hơi uể oải, nhưng ngay khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của Đường Tiêu, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc.

Con người luôn có xu hướng kiên nhẫn hơn trước những thứ đẹp đẽ.

Cô ấy đáp: "Chỉ là muốn xác nhận xem cậu có lưu lại bức ảnh nào không phù hợp không thôi. Cậu cũng biết đấy, hai năm gần đây trên mạng liên tục xuất hiện những bài đăng không tốt, khiến ai nấy đều hoang mang."

Lo ngại chuyện chụp lén bị tung lên mạng, nên kiểm tra xem có ảnh thi thể của Vương Hiểu Hoa hay không,lý do này nghe có vẻ hợp lý.

Đường Tiêu gật đầu: "Ừm, nhưng hiện giờ kiểm soát rất chặt, trên mạng chỉ cần có chút gió lay cỏ động là bị khóa tài khoản ngay, dù có chụp lén cũng không thể đăng lên được."

Bầu không khí trên mạng căng thẳng đến mức như thể có một sợi dây vô hình trói chặt tất cả mọi người.

Người tư vấn không nhịn được mà nói: "Cậu phải tin tưởng những sắp xếp này đều vì lợi ích của dân chúng."

Cái này thì Đường Tiêu không nghi ngờ, anh khẽ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Chỉ là anh lại không tin lý do kiểm tra ảnh mà người tư vấn vừa nói.

Album ảnh trên điện thoại của anh đặt ngay trang đầu tiên, nhưng khi người đó cầm điện thoại, việc đầu tiên không phải mở album hay mở camera bên dưới, mà là lướt từng trang một.

Ánh mắt di chuyển lên xuống, rõ ràng là quét qua tất cả các ứng dụng của anh, sau đó mới giả vờ quay lại mở album rồi kiểm tra qua loa.

Bọn họ không kiểm tra sâu, ngay cả mục "Đã xóa gần đây" trong album cũng không thèm mở ra xem.

Lúc yêu cầu điện thoại thì thái độ rất cứng rắn, nhưng khi kiểm tra album lại vô cùng hời hợt.

Đường Tiêu lặng lẽ quan sát tất cả điều này mà không đưa ra bất kỳ thắc mắc nào.

Người tư vấn trả lại điện thoại cho anh, gương mặt giãn ra đôi chút: "Cậu có vấn đề lo lắng hoặc sợ hãi nào cần tư vấn không?"

Dựa vào cách đặt câu hỏi, bọn họ rõ ràng không phải là chuyên gia tư vấn chuyên nghiệp.

Đường Tiêu lặng lẽ nhìn bộ đồng phục trên người họ, càng thêm tò mò về thân phận thực sự của những người này.

Hôm qua, ngay cả cảnh sát và nhân viên y tế cũng phải tỏ vẻ kính trọng bọn họ, hôm nay lại lấy lý do tư vấn để kiểm tra điện thoại của sinh viên.

Rõ ràng là đang điều tra vụ tự sát của Vương Hiểu Hoa, không, phải là một sự kiện còn liên quan sâu hơn đến chuyện này.

Nếu anh muốn, anh có thể dễ dàng moi thông tin từ miệng bọn họ.

Nhưng Đường Tiêu chỉ muốn mặc kệ mọi chuyện, ném vấn đề cho những người chuyên nghiệp hơn.

Dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, bình thường đến mức tầm thường.

Gặp chuyện thì tìm cảnh sát, đó là điều anh đã nghe từ nhỏ đến lớn.

Những người này là ai cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ thuộc về cơ quan chính thức.

Thế nên Đường Tiêu mở miệng, không chút do dự nói ra vấn đề duy nhất khiến anh đến đây: "Tôi hình như đã nhìn thấy một thứ màu trắng lơ lửng bên cạnh Vương Hiểu Hoa sau khi cô ta rơi xuống."

Đây là điều anh vẫn luôn nghi ngờ, nhưng không biết liệu có ai khác cũng nhìn thấy không.

Thứ đó trông giống như... một chiếc lông vũ nhẹ bẫng.

Thế nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, nó đã biến mất.

"Cậu nhìn thấy sao?"

Đường Tiêu nhận ra, ngay khi anh nói xong câu đó, ánh mắt của hai người trước mặt lập tức thay đổi.

Vừa kinh ngạc vừa có chút thương hại.

Những cảm xúc ấy chẳng có gì tích cực.

Như thể bọn họ đang nhìn một con chó con bên đường bị người ta ức hϊếp đến hấp hối.

Đường Tiêu không thích cảm giác đó.

Anh có chút muốn rời đi, nhưng chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị đẩy mở.

Một người đàn ông cao lớn, trên đuôi lông mày có một vết sẹo bước vào, cúi đầu liếc nhìn Đường Tiêu.

Không nói một lời, chỉ riêng việc đứng đó đã tạo ra một áp lực vô hình, khiến cả căn phòng dường như chật hẹp hơn, đến mức người ta phải điều chỉnh hơi thở.

"Đội trưởng Lục."

Lục Tắc khẽ gật đầu: "Cậu ta sao rồi?"

Có vẻ như anh đã ở đây quá lâu, đến mức khiến cấp trên của những người này phải chú ý.

Đường Tiêu thản nhiên suy nghĩ, rồi lại ngồi xuống.

Anh cảm thấy người đàn ông trước mặt này không đơn giản.

Khí chất của hắn ta hoàn toàn khác biệt so với một người bình thường như anh.

Người tư vấn chỉ mất vài câu đã thuật lại sự việc của anh, ánh mắt nhìn Lục Tắc tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ.

Lục Tắc lại nhìn anh: "Thứ màu trắng mà cậu thấy là lông chim bồ câu."