Hàng Xóm Đều Không Phải Người

Chương 4

Anh đã quen với việc giúp người, hàng xóm cũng quý mến anh, đối đãi với anh như người nhà.

Nhưng đúng như Thường Dược Dược nói, chỉ không về một đêm thôi cũng không sao, dù gì anh cũng là người trưởng thành.

Bị mọi người nửa ép buộc, Đường Tiêu đành nhận một bộ quần áo sạch để làm đồ ngủ tạm thời. Trước khi vào phòng tắm, anh vẫn nhấn mạnh lại: "Chỉ ngủ một đêm thôi, sáng mai tôi phải về ngay."

Ngày mai là thứ bảy, cả ngày không có tiết học, anh có thể về ngay khi tỉnh dậy, đây cũng là lý do anh đồng ý với Thường Dược Dược.

Tối nay, hai người họ phải chen chúc trên một chiếc giường.

Cũng may Thường Dược Dược là người nhỏ con, còn anh tuy cao hơn nhưng vóc dáng cũng mảnh khảnh.

Vừa bước vào phòng tắm, Đường Tiêu chợt nhớ lại mùi hoa hồng ngọt lịm trên người Thường Dược Dược lúc cậu ta tắm xong.

Anh đưa mắt nhìn về phía kệ đặt sữa tắm.

Không tìm thấy chai nào có hương hoa, thậm chí cả dầu gội mùi hoa hồng cũng không có.

Anh khẽ nhíu mày nhưng không để tâm lắm, coi như một chuyện nhỏ nhặt không đáng bận lòng.



Buổi tối, Nhị Cẩu Tử và các bạn cùng phòng đi mua cơm về, Thường Dược Dược nhất quyết muốn mời Đường Tiêu một bữa.

Cậu ta thúc giục Nhị Cẩu Tử mua cho anh phần cơm hai món mặn một món rau.

Bình thường khi ở lại trường ăn trưa, Đường Tiêu chỉ gọi hai món rau, chưa từng phung phí.

Nhưng lần này trong hộp cơm của anh có cả sườn xào chua ngọt và thịt xào tỏi.

Khi anh đang ăn, mấy người kia lại bắt đầu rủ rê chơi game.

Trong ký túc xá nam, đây gần như là một "nghi thức" hàng ngày, không có gì lạ cả.

Đường Tiêu cũng được mời.

Anh lắc đầu từ chối.

Anh trai lớn nhất trong phòng - người lớn hơn họ một tuổi - lên tiếng: "Đừng ngại, có gà cỡ nào thì cao thủ top server như bọn anh vẫn cân được hết."

Nhị Cẩu Tử lập tức tằng hắng: "Chính là tôi đây chứ ai."

Đường Tiêu bật cười: "Không phải, mà là điện thoại tôi không đủ dung lượng."

Nói rồi anh lấy chiếc điện thoại cũ kỹ không biết đã ra mắt bao nhiêu năm ra.

Mấy người trong phòng đều im lặng.

Chiếc điện thoại của anh còn cũ hơn cả những chiếc mà bọn họ dùng trước khi vào đại học, khiến người ta tự hỏi liệu bây giờ còn mua được ốp lưng cho nó không nữa.

Đường Tiêu thản nhiên, không có chút xấu hổ nào: "Tôi phải dọn dẹp bộ nhớ mỗi ngày, cứ dùng một lát là bị lag, hoàn toàn không tải nổi game."

Thái độ tự nhiên của anh khiến bầu không khí vốn hơi ngượng ngập lại trở nên thoải mái hơn.

Nhị Cẩu Tử cười lớn: "May mà anh chưa lấy ra một cái điện thoại bàn di động ra đấy!"

Cứ thế bọn họ nói chuyện linh tinh với nhau.

Trong khi đó, Thường Dược Dược lặng lẽ ăn cơm, từ đầu đến cuối không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Từ lúc nhìn điện thoại khi ăn, cậu ta đã trở nên im lặng như vậy.

Đường Tiêu là người đầu tiên nhận ra, anh bình thản hỏi: "Cậu không chơi à?"

Rõ ràng là một câu hỏi với âm lượng bình thường, vậy mà Thường Dược Dược lại giật bắn mình: "Không! Tôi không chơi!"

Cậu ta phản xạ siết chặt điện thoại trong tay, như thể bên trong có một bí mật kinh hoàng.

Mấy người bạn cùng phòng nghĩ cậu ta vẫn còn sợ chuyện xảy ra ban ngày, nên chỉ vỗ vai trấn an mà không ép buộc, rồi cả ba người cùng chơi game.

Đường Tiêu cúi mắt xuống, nhìn thấy ngón tay Thường Dược Dược siết chặt đến mức trắng bệch.

Dường như thứ cậu ta đang cầm không phải là một chiếc điện thoại, mà là một thứ gì đó đáng sợ có thể thoát ra bất cứ lúc nào.

Đường Tiêu khẽ động ánh mắt, nhìn khuôn mặt có phần nhợt nhạt của Thường Dược Dược, nhưng cuối cùng không nói gì.

Anh nghĩ rằng có lẽ Thường Dược Dược sẽ bị ám ảnh chuyện ban ngày mà mất ngủ.

Không ngờ cậu ta vừa chạm vào giường đã ngủ ngon lành hơn bất cứ ai.

Đường Tiêu im lặng, đôi mắt cún con tự nhiên hơi cụp xuống, chớp nhẹ một cái.

Cái giường này thực sự quá chật để hai người đàn ông ngủ chung, anh phải cố lắm mới cảm thấy buồn ngủ trong hoàn cảnh này.

Đường Tiêu nhắm mắt lại, định ngủ, nhưng lúc này, đầu mũi lại thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào.

Giống như giữa mùa hè, một cô gái tinh tế vô tình áp sát lại gần, để lại chút hương nước hoa vương trên đầu mũi anh.

Là mùi hoa hồng đó...

Đôi mắt cún con mở ra lần nữa.

Người nằm giường trên có vẻ ngủ không yên, mái tóc không biết từ lúc nào đã rủ xuống, buông thõng dọc theo mép giường.

Đường Tiêu: "..."

Đầu óc anh vì buồn ngủ mà phản ứng có phần chậm chạp.

Không đúng!

Đây là ký túc xá nam, trong phòng không ai để tóc dài, sao lại có một mái tóc đen nhánh buông thõng xuống?

Đôi mắt cún con mở to.

"Hì hì, cậu phát hiện ra tôi rồi à?"

Chủ nhân của mái tóc ấy từ từ cúi mặt xuống từ giường trên, với một tư thế vặn vẹo kỳ dị, khuôn mặt lộn ngược nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu: "Hì hì hì."

Cô ấy cười rạng rỡ.

Chính là Vương Hiểu Hoa đã nhảy lầu tự sát ban sáng.

Hương thơm tỏa ra từ cô ta.

Nhưng đây không phải một cô gái thanh tú với nước hoa ngọt ngào, mà là một thi thể lẽ ra đang được khám nghiệm.

Giống hệt lúc nằm dưới đất cười ngửa mặt lên trời, Vương Hiểu Hoa lúc này cũng đang cười với Đường Tiêu.

Đường Tiêu hít sâu một hơi, im lặng vài giây rồi chọn cách kéo chăn trùm kín đầu.

Mẹ nó, thế này thì ngủ kiểu gì đây?

Anh bình tĩnh đến mức không giống như vừa gặp ma, mà cứ như nửa đêm thức dậy đi vệ sinh vô tình thấy một con gián, gϊếŧ cũng không gϊếŧ được, thôi thì coi như không thấy cho đỡ phiền.

Sắc mặt Vương Hiểu Hoa lập tức trầm xuống, cô ta ngừng cười.

Bị phớt lờ rồi nhỉ?

Nếu không phải đám người của Cục Đặc Biệt còn đang túc trực trong trường tối nay, cô ta đã ra tay ngay từ lúc này.

Nhưng không sao, bây giờ không gϊếŧ được những sinh viên ở ký túc xá, nhưng cái tên học sinh ngoại trú sống ở khu Hạnh Phúc này thì không thoát được.