Xuyên Qua Mười Thế Giới Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 5

Khi tiếng hô vang lên, Kỷ Ninh và những người khác nhanh chóng nhập vai, bắt đầu cảnh quay đầu tiên.

Theo như kịch bản, nhóm nhân vật chính đã lạc đường. Nữ chính nghe thấy tiếng động, liền kéo bạn bè băng qua rừng cây, đến trước cửa ngôi nhà cổ.

Cổ trạch trầm mặc phủ đầy hơi thở tà dị. Một số người chần chừ, tranh luận xem có nên bước vào hay không, nhưng bầu trời xám xịt bỗng chốc đổ cơn mưa như trút. Cơn mưa khiến những ai còn do dự cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành cùng nhau đi vào trong.

"Rào rào..."

Mưa xối xả.

Kỷ Ninh, trong vai nam chính, đi đầu, vươn tay đẩy cửa. Cánh cửa cũ kỹ chậm rãi mở ra, bản lề rít lên những âm thanh ken két khó chịu.

"Không có ai ở đây, là nhà hoang."

Cố Sâm quan sát nội thất bụi bặm bên trong, nhàn nhạt lên tiếng. Lớp bụi phủ dày đặc, đến cả những tấm kính vốn trong suốt cũng nhuốm màu ảm đạm, chẳng thể phản chiếu lấy một tia sáng. Bóng tối lặng lẽ bủa vây, khiến họ buộc phải bật đèn pin soi đường.

"Xem ra tối nay chúng ta phải ngủ lại đây rồi. Trước tiên hãy dọn sạch một góc để nghỉ ngơi đã."

Kỷ Ninh bình tĩnh đề nghị.

Mọi người không ai phản đối, liền chia nhau hành động, bắt đầu quét dọn.

Giữa lúc đó.

"A!"

Một tiếng hét sắc bén vang lên.

Kỷ Ninh quay phắt lại: "Có chuyện gì?"

Nữ chính sợ hãi run rẩy, chỉ tay xuống sàn nhà, giọng nói lạc đi:

"Mọi người nhìn đi… vết bẩn trên nền đất này…"

Nữ diễn viên đóng vai chính thoáng lộ vẻ bất an, ánh mắt dán chặt vào nền nhà. Dù bụi phủ dày đặc, nhưng cũng không thể che lấp vết tích thẫm màu loang lổ trên sàn. Dưới ánh đèn pin, vết bẩn ấy ánh lên sắc nâu sẫm giống hệt vệt máu đã khô.

"…"

Không gian như chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi người đồng loạt dừng động tác, ánh mắt đổ dồn vào dấu vết mờ ám kia. Sắc mặt trầm xuống, Kỷ Ninh chậm rãi bước tới, cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vệt nâu sẫm đó.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào bề mặt, dù không có gió, lớp bụi dường như bị xua đi một cách kỳ lạ, lặng lẽ tách ra, để lộ nhiều hơn nữa nền nhà bên dưới. Khi vết tích hiện lên toàn bộ, tất cả đều chết lặng.

Đó là hình dáng của một con người.

Xung quanh còn lấm tấm những vệt máu bị kéo lê, từng chuỗi giọt máu rơi xuống, hòa lẫn với những mảng huyết sắc vương vãi.

Mặt ai nấy đều tái nhợt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Họ không biết nơi này từng xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn bọn họ không nên ở lại đây lâu hơn nữa!

"Chạy mau!"

Kỷ Ninh vội nắm lấy đồ đạc, xoay người lao về phía cửa. Lúc bước vào, cánh cửa chỉ khép hờ, nhưng giờ dù cậu có dùng bao nhiêu sức cũng không thể kéo nó ra được.

"Cửa sổ cũng không mở được!"