Ăn hết mì ăn liền Cố Trọng Cẩm thỏa mãn nằm bẹp kiểu Cát Ưu một lúc, sau đó chắp tay vái lạy máy tính: "Ông anh, đã có duyên gặp một lần, đợi tháng sau phát lương, tôi sẽ đi mua chút hương nến tiễn anh một đoạn đường, mong anh đi tốt, em trai nhỏ gan không lớn, xin đừng đến dọa tôi là được."
Cố Trọng Cẩm không phải người duy tâm, cũng không kiên định duy vật, đối với chuyện ma quỷ là thái độ thà tin là có, hôm nay liên tiếp gặp chuyện kỳ quái như vậy, Cố Trọng Cẩm cũng không nghĩ mình rốt cuộc là gặp ma hay xuất hiện ảo giác, dù sao theo phong tục của người Trung Quốc, đã nhìn thấy, lập tức thu xếp một chút cho an tâm, những chuyện khác dẹp hết qua một bên.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, sau khi Cố Trọng Cẩm nói muốn thắp hương, cảm giác lạnh lẽo trong lòng trước đó lại tan đi không ít.
Tự thấy đã thương lượng xong với anh em ma quỷ, Cố Trọng Cẩm như được khỏi bệnh nặng, tâm trạng thoải mái, văn tư tuôn trào, lập tức hạ bút như có thần xoàn xoạt bắt đầu viết nhạc.
Ước mơ của Cố Trọng Cẩm là làm ca sĩ, nhưng cậu không phải xuất thân chuyên nghiệp, cũng không quen thuộc giới giải trí, hiện đang học một trường đại học bình thường, bây giờ năm tư chuyển ra khỏi trường, vừa đi hát part time ở một quán bar gần nhà thuê, vừa không ngừng gửi bài tìm đường, nhưng cho đến bây giờ, Cố Trọng Cẩm vẫn chưa gặp được tri âm thưởng thức mình.
Cố Trọng Cẩm cảm thấy đây không phải là lỗi của mình, cũng không phải lỗi của tri âm, mà là lỗi của nghèo, đau đớn suy nghĩ, gần đây tìm kiếm mấy mối quan hệ, tiêu hết số tiền tiết kiệm được từ lâu, nhờ người giúp đỡ bắc cầu nối dây, hy vọng có thể tìm chuyên gia cho mình chút ý kiến và phương hướng.
Đương nhiên nếu chuyên gia bên kia có thể vừa mắt tài năng và nhan sắc của cậu, sống chết muốn làm người quản lý cho cậu và đưa cậu ra mắt, vậy thì càng tốt!
Đang mơ mộng giữa ban ngày, Cố Trọng Cẩm đột nhiên nghe thấy một tiếng "ting" thông báo wechat, Cố Trọng Cẩm lập tức phấn chấn tinh thần, đặc biệt là càng thêm kích động khi nhìn thấy người gửi tin.
Giả Tĩnh: [Có đó không?]
Cố Trọng Cẩm: [Có. Chị Tĩnh thế nào? Có tin tức gì không?]
Giả Tĩnh: [Có tin tức, nhưng không phải tin tốt.]
Cố Trọng Cẩm như bị dội một gáo nước đá, lạnh thấu tim, nhưng vẫn tỏ vẻ mình chịu đựng được.
Giả Tĩnh nghe vậy nói thẳng: [Tôi đã giúp cậu liên hệ qua, bên kia cảm thấy hình tượng và ngũ quan của cậu tuy tốt, nhưng thiếu đặc sắc, hơn nữa ca khúc tự sáng tác của cậu, ăn chút thì không ngon, bỏ thì tiếc. Tôi nói với cậu thế này, cậu muốn nổi tiếng cũng không phải không có khả năng, nhưng đoán chừng phải tốn nhiều công sức đóng gói quảng bá bản thân, nếu trong nhà cậu có mỏ thì hiển nhiên dễ nói, nhưng cậu chỉ là một sinh viên nghèo... Những người quản lý tôi quen không ai muốn tốn công vì cậu, không có ai muốn nhận cậu.]
Cố Trọng Cẩm nhất thời rất hoảng, ngũ quan không có đặc sắc? Ca khúc ăn không ngon?
Đây là còn chưa gặp được tri âm mà.
Cố Trọng Cẩm: [Chị Tĩnh, vậy bây giờ tôi nên làm gì? Người nói tôi bỏ thì tiếc là ai vậy, tôi cảm thấy người quản lý này vô cùng có mắt nhìn. Đã bỏ thì tiếc, có thể vớt tôi một phen không? Sau này tôi sẽ báo đáp!]
Giả Tĩnh: [...] Tôi có thể nói là tôi tự thêm lời an ủi cho cậu không?
Giả Tĩnh: [Cái này cậu không cần nghĩ. Tôi nói cho cậu một lời thật, giới giải trí không dễ đi, đặc biệt cậu còn hướng tới cái gì mà con đường ca sĩ thuần túy, không có tiền đồ gì, tốt nhất vẫn là tìm một công việc bình thường, về nhà sống tốt.]
Lời này Cố Trọng Cẩm cũng nghe qua rất nhiều lần, nhưng người trẻ mà, luôn muốn thừa dịp còn trẻ vì ước mơ liều một phen, cho dù cuối cùng thất bại, cũng còn có sức lực đứng lên đối mặt với cuộc đời.
Cố Trọng Cẩm: [Cảm ơn chị Tĩnh, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng thêm một chút. Ca khúc không đủ hay, tôi sẽ tiếp tục cố gắng viết hay hơn, còn về con đường ca sĩ thuần túy, không phải còn có câu nói diễn giỏi thì hát hay sao, vì ước mơ hy sinh một chút tôi hoàn toàn không thành vấn đề! Còn cái dáng vẻ không đặc sắc, chị Tĩnh chị nói nếu tôi có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ thì thế nào?]
Giả Tĩnh: [...]
Giả Tĩnh: [Trước đây cậu chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ sao?]
Cố Trọng Cẩm kinh ngạc nói: [Đương nhiên không có, tôi làm gì có tiền phẫu thuật.]
Giả Tĩnh: [Nếu cậu đã kiên trì như vậy, không bằng đi thử cuộc thi tuyển chọn Siêu Cấp Tân Nam sắp bắt đầu, là một cơ hội thể hiện, có thể qua được vòng loại, cũng không phải không có khả năng được ai đó ký hợp đồng; Ngoài ra, cậu có thể đi theo con đường idol mạng, thật ra ngũ quan của cậu không tệ, chỉ là quá giống mặt idol mạng, có nhiều phần giống người khác, trong giới giải trí cậu không dễ được nhớ đến, không chừng trên mạng có thể mở ra cục diện. Chỉ cần cậu nổi tiếng, mọi chuyện thế nào cũng dễ nói...]